"Em mong chị có thể đi làm sớm hơn một chút. Ở đây không có chị mọi việc rối tung lên hết" Một người trong công ty đứng cạnh Ánh Tuyết phàn nàn. Dường như ai cũng thấy buồn bã, chán nản. Đoạn, trợ lí nói:"Chị Ánh Tuyết hôm nay chị có rảnh không?"
Ánh Tuyết suy xét một hồi, sau lại nói:"Tối nay chắc là không được"
Trợ lí buồn rầu cúi mặt xuống. Ánh Tuyết nhận được tin nhắn. Xong Ánh Tuyết trấn an mọi người vài câu rồi lên xe rời đi đến một nơi cách xa thành phố. Đoạn trên đường đi, Ánh Tuyết cũng phập phồng lo sợ không biết có chuyện gì không trong lòng thấp thỏm không yên.
Đoạn đường về đến Giai Mộc thật lắm chông gai. Đi hơn bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi. Ánh Tuyết dừng xe lại, xuống xe và cầm theo một túi đồ vào bên trong. Ánh Tuyết bấm chuông và đứng chờ ở ngoài.
Bên trong xuất hiện một người có vẻ lớn tuổi. Vừa thấy Ánh Tuyết, bà cụ tươi cười hỏi:" Con là Mộc Ánh Tuyết sao??" Ánh Tuyết hơi hoang mang. Bà cụ mời Ánh Tuyết vào trong.
"Đi đường có mệt không con??" Ánh Tuyết vừa ngồi xuống, bà cụ đã đưa nước cho.
"Cũng không mệt lắm. Sao bà biết con??" Ánh Tuyết hỏi.
"Con là vợ của Lục Trạch Nguyên đúng không?? Bà là bà nội của thằng bé. Hôm hai đứa kết hôn bà bị bệnh nên không đến được. Chà!! Con thật xinh đẹp" Bà cụ nhìn Ánh Tuyết rồi khen ngợi hết lời. Có thể nhìn ra được bà cụ thích Ánh Tuyết đến chừng nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896322/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.