Lục Thành chống gậy bước tới, dáng vẻ đã in đậm dấu ấn của người già thế nhưng không có một thủ đoạn nào có thể hòng cho được mắt của ông.
Lục Thành chầm chậm bước tới, nhưng mỗi bước đi của ông người ta cứ cảm thấy nặng nề và đằng đằng sát khí.
"Cô là Phó Uyên!? Con gái của Phó Quốc hả!?"Ông khó nhọc giơ gậy lên không trung và dừng lại ở trên người của ả.
"Vâng"Phó Uyên mỉm cười lấy lòng Lục Thành nhưng ông sớm đã biết trước nên cũng nhếch mép rồi quay lưng bước đi.
Mọi người hồi hộp theo từng hành động của ông, ông đi thẳng lên trên, lục tìm gì đó.
Lục Trạch Nguyên rút điện thoại từ trong túi, vội vàng bấm số rồi gọi cho em trai mình.
"Anh! Em mới đưa chị dâu đến bệnh viện bác sĩ nói tình trạng của chị đang rất nguy kịch. Lưu Khánh Ly nghe thế cô ấy rất sốc đã ngất đi rồi. Hiện tại Lưu Khánh Ly đang truyền nước biển cho lại sức còn chị dâu thì chưa biết được. Em thấy lo quá"
Lục Trạch Lễ nói sơ qua tình hình của hai người vào bệnh viện, giọng nói gấp gáp và thể hiện rõ sự lo lắng luôn thường trực trong lòng cậu.
Lục Trạch Nguyên bên đầu dây kia cũng nắm sơ qua tình hình bên bệnh viện, vội nói.
"Bây giờ anh đến bệnh viện. Em cứ làm thủ tục nhập viện cho hai người trước đi. Anh sẽ đến ngay"
Lục Trạch Nguyên cũng không muốn làm cho mọi người lo lắng nên anh cũng nói ngắn gọn.
"Ba mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896223/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.