"Vậy thì tốt rồi. Trên đường đi mẹ cứ lo là con bé sẽ không qua khỏi. Máu của con bé chảy nhiều vậy có ảnh hưởng gì không con!? Mẹ sẽ thuê luật sư để cho Phó Uyên vào tù luôn. Sao con dâu của mẹ lại nghiệt ngã vậy chứ!?"
Bà khóc than cho những nỗi đau mà con dâu bà phải chịu đựng. Hình như từ lúc cô về làm dâu Lục Gia cô không còn là bản thân mình, tự do thích làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi nữa.
Làm dâu tuy không khó nhưng nó lại là rào cản lớn nhất đối với cô. Mộc Ánh Tuyết và Lục Trạch Nguyên không hề yêu nhau nhưng vì gia đình tự có hôn ước với nhau nên anh và cô mới nên duyên vợ chồng. Số phận có phải là nghiệt ngã không?
"Mẹ yên tâm anh con còn chưa mất bình tĩnh mà!"Lục Trạch Lễ gật đầu nhẹ. Lý Nhã Dung ngồi xuống ghế trước cửa phòng bệnh của cô, ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào cửa phòng bệnh vẫn đóng cửa im lìm.
"Mẹ sẽ không để cho Phó Uyên toại nguyện đâu"Lý Nhã Dung nắm chặt lòng bàn tay lại khiến cho bà đau đớn.
"Ông nội là người cương trực nhất định sẽ quyết định chín chắn"Lục Trạch Lễ an ủi.
"Sắp tới con về làm việc ở Lục Thị đi. Ở ngoài kia có đầy người muốn cướp tài sản của nhà mình"Lục Thuận khẩn thiết nói.
"Con thấy .."Lục Trạch Lễ tính từ chối thì anh nói.
"Con sẽ khuyên em sau. Ba mẹ yên tâm"Anh nói chắc nịch khiến cho ông bà Lục đành phải gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-co-chut-the-luong/2896210/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.