Cả hai người tìm một chỗ tương đối sạch sẽ, ngồi xuống và ăn bánh mì.
Miếng bánh khô queo rất khó nuốt nên Cát Tiên lập tức phàn nàn: “Má nó, cái quỷ gì vậy, vừa khô vừa cứng.
Các anh còn thứ gì khác để ăn không?”
Không có, tụi mày tưởng đang đi dã ngoại chắc mà đòi cái này cái nọ.
Im miệng và ăn di.“ Cát Tiên định tiếp tục tranh cãi thì Khả Hân đã lắc đầu ra hiệu ngừng lại.
Khó khăn lắm bọn buôn người mới chịu để cho cả hai xuống xe.
Nếu còn càu nhàu e rằng sẽ khiến chúng bực.
bội, không có lợi cho kế hoạch chạy trốn của hai người.
Cát Tiên đành bĩu môi nghe lời Khả Hân, đút miếng bánh vào miệng, cố sức nhai kỹ và nuốt luôn, sau đó uống nước cho đỡ nghẹn.
Trái ngược với bữa ăn ảm đạm của Khả Hân và Cát Tiên, đồ ăn của lũ buôn người trông có vẻ ngon lành hơn.
Bọn chúng ăn bánh mì kẹp xúc xích và uống bia, nhưng cũng chỉ là một lon nên chẳng thể hi vọng chúng say để các cô trốn được.
Đồ ăn dù khó nuốt nhưng đủ để Khả Hân cảm thấy no bụng.
Cô vươn tay ra hiệu với Cát Tiên: “Em có nhận ra chúng ta đang ở đâu không?“ Ảnh mắt Cát Tiên âm thầm đảo một vòng xung quanh, lắc đầu khiến Khả Hân có chút thất Vọng.
Hiện tại, hai người bọn cô và lũ buôn người mới đang ở mé rừng, nếu chạy theo đường thằng rất dễ bị tóm, chạy trong rừng thì dễ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-hao/3090951/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.