Khả Hân ngồi nép vào một góc trên xe.
Cô Vòng tay ôm lấy hai chân, nước mắt tuôn rơi không sao kìm lại được.
Dù cách một bức tường bằng sắt nhưng những âm thanh ngoài kia vẫn lọt được vào tai Cổ.
Đồ là tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng cười đâm loạn của lũ đàn ông.
Tuy nhiên, trong lòng cô không hề có chút phản cảm mà chỉ thấy đau lòng.
Cát Tiên vì cô mà phải chịu đựng sự chà đạp của hai tên khốn kia.
Nếu cả hai có cơ hội thoát thân, cô thể sẽ không bao giờ để cho Cát Tiên chịu khổ kiếm tiền bằng cách bán rẻ thân xác nữa.
Mỗi phút trôi qua đối với Khả Hân đều giống như tra tấn, tim cô đau đến chết lặng.
Mãi đến khi âm thanh ngoài kia ngừng lại, Cát Tiên trở vào xe cô mới dám ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt Cát Tiên có chút tái nhợt, bộ quần áo trên người không che đậy được hết những dấu vết ghê người trên cơ thể cô bé.
Chỉ cần nhìn qua là biết Cát Tiên vừa phải trải qua trận hoan ái thô bạo đến mức nào.
“Đừng khóc, tôi còn chưa chết mà, sao chị …”
Bỗng nhiên, Cát Tiên ngừng nói bởi vì Khả Hân,vừa lao tới ôm chẩm lấy cô.
Cô có thể cảm thuận được từng trận run rẩy và tiếng nấc nghẹn ngào.
Những giọt nước mắt nóng bỏng và cái ôm siết chặt của Khả Hân khiến Cát Tiên có cảm giác ấm áp.
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra mình cũng là người được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-hao/3090949/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.