Gương mặt Khả Hân lập tức trắng bệch.
Cô nằm sống soài trên mặt đất, hai tay ôm lấy bụng, chịu đựng cơn đau đớn chưa từng thấy.
Máu bắt đầu chảy ào ào từ thân dưới, loang lổ khắp chiếc váy đang mặc rồi tràn ra cả sàn nhà.
Từng cơn đau quặn thắt bao phủ lấy thân thể nhỏ xinh của Khả Hân khiến hai hàm răng cô cắn chặt môi đến ứa máu.
Kinh khủng hơn nữa, cô có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang trôi ra khỏi cơ thể mình.
Cơn hoảng loạn và tuyệt vọng làm Khả Hân muốn ngất xìu.
Nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng sắp không giữ được, cô gắng gượng ngầng đầu lên, vươn tay về phía Đình Phong, mong anh có thể một lần quay đầu lại.
“Đình Phong….cứu….đau… quá… Khả Hân há miệng nói từng chữ một cách khó nhọc.
Nhưng không hề có bất kỳ âm thanh nào phát ra từ miệng cô.
Khắp căn phòng chỉ nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu đau của Hoàng Ly.
Hai mắt Khả Hân mờ dần.
Thân thể mỗi lúc một đau hơn, và điều cuối cùng cô nhìn thấy trước khi bất tỉnh chính bóng dáng cao lớn của Đình Phong ôm lấy Hoàng Ly, bế cô ta ra khỏi phòng, hoàn toàn mặc kệ cô.
“Đình…Phong…”
Bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế vươn về phía trước, cầu xin được cứu giúp nhưng kết quả lại chỉ là một khoảng không vô vọng, Khả Hân nhắm mắt lại, những giọt nước mắt tí tách rơi xuống.
“Chị Hân, chị Hân.”
Sau một hồi ngây người vì sự việc diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-hao/3090919/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.