“Âm mưu gì? Mày nói rõ ra xem nào?”
Đôi mắt Đình Phong đỏ rực, bao hàm rất nhiều cảm xúc: Giận giữ, bàng hoàng và cả sợ hãi.
Lý trí mách bảo cho anh biết Nhật Dương đang nói ra tất cả sự thật.
Và sự thật ấy có thể khiến anh hoàn toàn suy sụp.
“Chúng tôi đều bị bỏ thuốc, là thuốc kích dục: Ảnh từng có kinh nghiệm trải qua thì biết sức mạnh của nó rồi đấy.”
“Tôi không biết bằng cách nào Khả Hân bị hạ, nhưng tôi là do chủ quan bị kẻ khác chui chỗ trống.”
“Nếu không phải bị hạ thuốc, anh nghĩ tôi chịu để yên cho anh đánh đến bất tỉnh và để Khả.
Hân ra nông nỗi này à? Giọng nói trào phúng của Nhật Dương giống như đòn đánh chí mạng vào lý trí của Đình Phong, khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Thân hình Đình Phong lảo đảo.
Anh vô thức bước giật lùi về sau, phải dùng bức tường trắng để dựa vào.
Bỏ thuốc? Đúng rồi, là anh giận quá mất khôn, không chú ý đến biểu hiện khác thường của Khả Hân và Nhật Dương lúc đó.
Ngay khi anh nghe thấy có kẻ nói bóng gió về Việc trông thấy hai người rất giống Khả Hân và Nhật Dương vào chung một phòng khách sạn đã lập tức chạy đi kiểm chứng.
Lúc đạp cửa xông vào và trông thấy cảnh tượng làm trái tim anh tan nát, anh đã kéo Khả Hân ra, nhưng sau đó cô lại vẫn lao vào trong lòng Nhật Dương, tìm kiếm an ủi.
Giá như lúc ấy anh tỉnh táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hoan-hao/3090918/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.