Đám người đó thành khẩn quỳ dưới đất, tuyệt mĩ giai nhân kia từ trêncao nhìn xuống, vẻ mặt không hề có chút xót xa nào, nếu có, chỉ là sựnhân từ vô tận.
“Các ngươi không cần quỳ lạy ta, ta phải đa tạ các ngươi vì đã không‘ai nói sao nghe vậy’, không truy đuổi tuyệt sát con gái ta.” Bà nhân từ nói, ánh mắt lại hướng về con gái yêu trong lòng, “Ta không phải ngườilúc nào cũng nhân từ lương thiện, nếu con gái ta gặp bất trắc ở đất nàythì hôm nay ta cũng không ôn hòa tới vậy.”
Khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, lại nói những lời này với vẻ mặt từ bi ung dung vô cùng.
“Phi Hồ tiên tử, xin hãy ban phúc cho tiểu nhân, nhà tiểu nhân ba mẫu ruộng mỏng, nhà nát ba gian, mong có thêm ruộng thêm nhà, lấy vợ sinhcon!”
“Phi Hồ tiên tử, xin hãy ban thọ cho lão mẫu thân của ngu dân, lãomẫu ngu dân vất vả khổ sở nuôi ngu dân thành người, nay thân thể yếu ớt, cầu xin tiên tử hãy ban thêm sức khỏe và dương thọ của người…”
Trong lòng phàm nhân, luôn có rất nhiều ham muốn và tham vọng, bìnhthường, họ gửi gắm những khao khát đó vào thần linhmiếu trong chùa,thành khẩn có thừa, nay thần tiên hiển linh trước mắt, sao họ có thể bỏqua cơ hội tốt thế này?
“Các ngươi không phải quỳ nữa, thành Phi Hồ là vùng đất lành đất lộc, các ngươi sinh sống ở đây, đã được coi là đại phúc rồi, hà tất phải cầu xin thêm điều gì nữa? Nếu có mong muốn khác, không ngại khổ sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ho-ly-ngoc-nghech/1910279/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.