Hoắc Kiến Phong vươn tay ôm lấy vai Tiêu Nhi, vỗ về an ủi: "Đây là địa bàn của ông ấy, ông ấy đã cố tình giấu diểm em thì không thể nào để cho em biết." "Nhưng em là bác sĩ, ông ấy nói đợi sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ để cho em chăm sóc thân thể." Tiêu Nhi nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Nhưng với tình hình này, em..."
Hoắc Kiến Phong đặt ngón trỏ lên giữa đôi môi mềm mại của cô, dịu dàng nói: "Em không cần phải tự trách, trước khi gặp được em thì thân thể của ông ấy đã như vậy rồi. Ung thư giai đoạn cuối là một vấn đề khó của toàn giới y học, không phải là vấn đề của em. Ông ấy có gia tài bạc tỷ, có đội ngũ chữa trị tốt nhất, mà ông ấy đều không làm gì được nó, em đừng đem mọi vấn đề đều đổ lên người mình. “Anh biết em là một bác sĩ tốt, em không muốn vứt bỏ bất kì bệnh nhân nào. Nhưng mà Tiêu Nhi, em cần phải biết sức người luôn có hạn, sự sắp đặt của số phận có lúc sẽ khiến người ta không thể nào lường trước như vậy." Tiêu Nhi kéo tay anh xuống, đan chặt vào mười ngón tay của mình: “Bây giờ em mới biết, tại sao ông ấy lại có ý nghĩ nghiên cứu chế tạo thuốc trường sinh bất lão. Ông ấy không có cách nào điều trị những tế bào ung thư trong cơ thể mình, cho nên chỉ có thể không ngừng, không ngừng dùng nhiều loại phương pháp khác để kéo dài tuổi thọ của bản thân. Anh nói đúng, đây có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1765039/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.