Chương trước
Chương sau
Trong mắt Hoắc Kiến Phong hiện lên vẻ bởn cợt, anh bình tĩnh nói: "Bây giờ bổ lập tức liên lạc với bọn họ, nói bọn họ mau nghĩ cách đưa vật liệu tới đây. Đợi sau khi Lộ Tây thay mấy vật liệu đó xong là có thể hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn sẽ nước lửa bất xâm, cái gì cũng không sợ nữa."
Anh không đợi Vân Thiên mờ miệng mà điều khiển xe lăn rời đi.
Vân Thiên nhìn bóng lưng của anh, môi giật giật rồi nhanh chóng nói ra hai chữ: "Cảm ơn!"
Cậu ấy nói xong thì mím chặt môi giống như người mới vừa mở miệng không phài là mình.
Hoắc Kiến Phong không ngừng lại mà chi đưa lưng về phía cậu ấy no nụ cười yếu ớt.
Đêm khuya vắng người, Trong phòng ngú toi den, chi có ánh đèn vàng yếu Ớt của đèn ngủ chiếu sáng một góc giường.
Tiêu Nhi nằm im bên góc giường phải, hai mắt nhắm chặt, hơi thở cũng không quá đểu.
Hoắc Kiến Phong mơ màng mờ mắt ra nhìn bóng lưng cô đơn mà mái tóc rối tung của người phụ nữ mà nhíu mày. Anh duỗi cánh tay dài ra dễ dàng ôm lấy người phụ nữ vào lòng.
Lồng ngực của anh dán vào lưng cô, anh chui vào cổ cô nói nhỏ: "Còn đang lo lắng chuyện gi?"
Thân thể Tiêu Nhi chấn động, cô ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn anh: "Em không cử động, sao anh biết em chưa ngủ?"
Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại đề vành tai cô và tóc mai anh chạm nhau: "Anh có thể càm nhận được hơi thở của em lúc nhanh lúc chậm, không giống như là đã ngủ."
Tiêu Nhi tức cười, cô đã cố không chế. "Sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Hoắc Kiến Phong hỏi.
Tiêu Nhi không đáp mà hỏi ngược lại: "Anh có còn nhớ quyền sách ông ngoại nhắc tới lúc thay máu cho Vân Thiên không?"
Hoắc Kiến Phong gật đầu: "Nhỏ, sau đó em còn nói với anh đó là bí mật ông tổ em truyền xuống."
Cho nên lúc ấy cô nói thì anh nghe. Cô không nói thì anh cũng không hỏi nữa,
Tiêu Nhi xoay người dựa vào lòng anh, thở dài: "Trước đây ông ngoại nghi ngờ người hạ độc Vân Thiên nhằm vào nhà họ Hoắc hay là vì quyển sách kia. Chẳng qua là đúng lúc bác trai gặp chuyện không may, mà Vân Thiên lại trúng độc ở nhà họ Hoắc nên nhất thời không nắm chắc.
Nhưng tại tối hôm qua, ông ngoại nhận được một bức thư uy hiếp ông ấy nhất định phải sớm sửa sang lại hoàn chỉnh cuốn " Độc Kinh", sau đó chờ bọn họ thông báo rồi giao quyền sách hoàn chỉnh đến một nơi. Nếu không bọn họ sẽ không ngừng hạ độc người trong nhà, bạn bè người thân, khiến chúng ta không kịp để phòng."
Hoắc Kiến Phong mở mắt ra, tròng mắt màu đen sâu thẳm tràn đầy lạnh lẽo: "Ác độc như vậy sao?"
Tiêu Nhi buồn bã "ừm" đáp lại: "Mặc dù ông ngoại nói không cần em lo nhưng em vẫn rất lo lắng."
Hoắc Kiến Phong bình tĩnh xoay vai cô qua ân cô vào lòng mình: "Không sao, có anh ở đây. Ngày mai em nói ông ngoại đưa lá thư đó cho anh, anh cảm đi điều tra thử xem sao, xem có thể tìm được lại lịch bức thư không"
Tiêu Nhi rúc vào trong lòng anh, cảm động nói: "Được, vất vả cho anh rồi."
Hoắc Kiến Phong khẽ cười gõ đầu cô: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Giữa chủng ta không cần phải nói như thể " "Em chỉ thuận miệng nói thôi, anh cứ coi như nghe tai này ra tai kia đi!" Tiêu Nhi giận liếc anh rồi lại không nhịn được thờ dài: "Quyển sách kia vốn chính là mắm tai vạ, bây giờ có đưa cho những người đó hay không cũng là tai vạ. Nếu đưa, với cách làm việc của bọn họ e rằng bọn họ sẽ gây hại cho mọi người khác mà không hể kiêng nể, vô cùng hậu hoạn. Không đưa thì lại sợ bọn họ tức nước vỡ bờ dùng mấy loại độc biến thái kia với nhà chúng ta, đến lúc đó không biết sẽ hại đến ai."
Bà cụ Nguyệt Anh, Thanh Xuân, Lê Việt Bách
Bất kể là ai trài qua những đau đớn giống như Vân Thiên và Hoắc Kiến Phong thì cô đều cảm thấy mình sẽ khó có thể chịu đựng.
Hoắc Kiến Phong vỗ sống lưng cô trấn an: "Sẽ không, anh sẽ không để cho họ có cơ hội đó. Anh hứa với em sẽ nhanh chóng tra rõ nguồn gốc bức thư."
Tiêu Nhi gật đấu, bỗng nhiên lại nghĩ đến gì đó: "Anh nói xem chuyện của bác trai có liên quan gì đến chuyện này không?"
Hoắc Kiến Phong trầm ngâm một lát: "Hắn là không liên quan. Bố anh xảy ra chuyện trước, hơn nữa ông ấy bị tai nạn chứ không phải là trúng độc. Hai cách làm hoàn toàn khác nhau. Anh nghi ngờ có thể ông ấy gặp chuyện là vì có liên quan đến thân thể của anh. Anh nhớ ông ấy vừa đi công tác về, có lẽ ông ấy không đi công tác mà là đi ra tra cải gì đó!"
Tiêu Nhi ngưỡng cằm lên nhìn vào mắt Hoắc Kiến
Phong.
Tinh táo như anh, nhìn xa trông rộng như anh vẫn không khỏi có vài phần mông lung.
Tiêu Nhi gối đầu lên vai anh, nằm tay anh nhỏ giọng nói: "Anh có muốn đi tìm bố mẹ ruột của anh không?"
Từ lúc nhìn thấy bàng báo cáo xét nghiệm ADN kia, đây là lần đầu tiên bọn họ nhắc tới vấn đề này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.