Chương trước
Chương sau
Bắt đầu từ đôi chân của Lộ Tây, Vân Thiên cần thận kiểm tra từng khớp xương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay đẩy vẻ nghiêm túc: "Thật sự là trúng độc. Nhưng đó không phải là độc trên chương trình mà là độc trong vật liệu. Tất cả vị trí khớp xương ở đốt ngón tay và chân đều bị chất độc ăn mòn."
Tiểu Thất tò mò nghền cổ, đúng lúc thấy Vân Thiên tách khớp gối của Lộ Tây ra, một chất lỏng sen sệt màu trắng dính vào xương hop kim của cô ấy sùi lên những bọt nhỏ. "Đây là axit sunfuric sao?" Tiều Thất nghi ngờ hỏi. "Cháu cũng không biết. Cháu sẽ kiểm tra nó sau." Vân Thiên đặt khớp trở lại, quay đầu và bình tĩnh nói với Lộ Tây: "Cô đừng lo lắng. Bây giờ tôi cần tạm thời đóng chương trinh của cô, đợi tôi xử lý những chất độc này và lắp cho một khung xương mới xong sẽ đánh thức cô tỉnh lại lần nữa." Lộ Tây phải dùng hết toàn lưc cơ thể mới có thể khó khăn giữ được cổ tay của Vân Thiên, tha thiết nói: "Cậu chủ, xin cậu nhất định phải cửu tôi! Tôi còn chưa được tỏa sáng và hot lên, chưa thể hiện được vai trò của tôi đối với thế giới này. Tôi không muốn cứ thế mà nằm xuống mãi mãi."
Kim loại lạnh lẽo chạm vào cổ tay, sắc mặt của Vân Thiên cũng trở nên lạnh lùng.
Cậu vỗ vỗ tay Lô Tây an ủi: "Cô yên tâm, cô chỉ là bước đầu tiên thôi. Bước thứ hai, chúng ta sẽ cùng bảo thù!"
Cơ thể Lộ Tây khẽ run lên, đôi mắt bằng hợp kim không nhìn thấy càm xúc rõ ràng gì. Nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự biết ơn và kích động trong lòng cô ấy lúc này. "Cô nghỉ ngơi đi, sẽ sớm khỏe lại thôi."
Vân Thiên đặt tay Lộ Tây lên giường thí nghiệm, đặt nội tạng của cô ấy lại vị trí cũ, sau đó trực tiếp tháo trái tim cơ học của cô ấy xuống.
Âm thanh dòng điện nhẹ vang lên rất nhẹ, toàn thân Lộ Tây bỗng nhiên àm đạm hån đi, hoàn toàn biến thành một cỗ máy lạnh lẽo.
Trái tim cơ học chứa trí nhớ hoạt động của Lộ Tây, Vân Thiên cần thận đặt nó vào vào két sắt cất kỹ mới quay sang nói với Tiểu Thất: "Di That, quá trình tiếp theo sẽ rất nhàm chán. Chẩu ở đây một mình là được rồi, di cử đi làm việc của di đi."
Tiểu Thất không hiểu gì về máy móc, do dự một lúc rồi gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ đi làm cho cậu chút thức ăn ngon để bổ sung năng lượng. Cậu mệt thì phải nghỉ ngơi, sức khoẻ quan trọng nhất."
Vân Thiên nhẹ gật đầu: "Vâng, cháu sẽ chủ ý."
Ngay sau đó, bước chân của Tiểu Thất càng lúc càng xa. Phòng thí nghiệm trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Thiên lái xe lăn di chuyển tới trước tủ dụng cụ, đang định lấy dụng cụ tháo lắp chuyên nghiệp thì nghe thấy tiếng mở cửa thang máy vang lên.
Lấy đồ ăn quay lại sớm vậy sao?
Vân Thiên ngờ vực quay đầu nhìn xung quanh nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe lăn đang từ từ ra khỏi thang máy và Hoắc Kiến Phong đang ngồi trên đó.
Lông mày nhỏ của Vân Thiên nhăn chặt, cậu không khách khí nói thẳng: "Bố tới đây làm gi?"
Hoắc Kiến Phong cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Nghe nói Lộ Tây có chuyện nên bố đến xem một chút. Tình huống bây giờ thế nào?"
Phòng thí nghiệm dưới tang hầm không lớn, anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhin thấy Lộ Tây dang nằm trên giường thí nghiệm, lập tức chuyến bánh xe đi tới.
Vân Thiên quay đầu tiếp tục cầm lấy dụng cụ, kiêu ngạo nói: "Bố không cần lo lắng. Bây giờ Lộ Tây gọi con là cậu chủ, con đương nhiên sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt. Chút vấn để nhỏ này con có thể tự xử lý được."
Thái độ ác liệt, từ chối người khác cách một ngàn dặm.
Tuy nhiên, Hoắc Kiến Phong lại không hề tức giận, ngược lại còn cười khen ngợi: "Có trách nhiệm, biết gánh vác, tốt lắm! Con cứ xem như là bổ tò mò nên đến học hỏi một chút."
Trong khi nói chuyện, anh bắt đầu kiểm tra tình hình của Lộ Tây.
Vân Thiên cầm dụng cụ quay trở lại giường thí nghiệm, Hoắc Kiến Phong đã cho ra kết luận: "Chất độc có tính ăn mòn, đặc biệt nhằm vào vật liệu của Lộ Tây."
Anh quay đầu nhìn Vân Thiên, trong giọng nói chứa sự tự trách: "Trách bố không suy nghĩ không đẩy đủ. Khi thiết kế cô ấy, phương hướng chủ yếu là người máy thông minh làm bạn đồng hành, Phạm vi hoạt động thông thường là ở trong nhà. Bố chua bao giờ nghĩ đến tình huống cô ấy sẽ đi ra ngoài sinh hoạt và làm việc như một người bình thường. Vi để cô ấy đạt được hiệu quả mô phỏng chân thật ở mức cao nhất nên vật liệu được lựa chọn cũng lấy mềm déo và linh hoạt làm chính, cứng rắn làm phu. Cho nên mới dẫn đến xuất hiện kẽ hở này và bị kẻ xấu lợi dụng để làm hai cô ấy."
Hóa ra là như vậy.
Vân Thiên trong lòng biết rõ nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Trái lại, bố rất biết cách ôm trách nhiệm về phía mình."
Hoắc Kiến Phong cười nhẹ, đưa tay sờ sở đầu của cậu: "Nếu con tiếp tục dùng những vật liệu có sẵn để thay thế cho cô ấy thì không có ý nghĩa gi lắm. Lúc trước khi bổ ở trên hòn đào bí ẩn, vì lấy được sự tin tưởng của Kenny Đinh để con thay bố đưa gửi một đoạn tín hiệu cho vài người bạn ở Bắc Âu, còn còn nhở không?"
Vân Thiên gật đầu. "Trong số các vật liệu mà họ bán cho Kenny Đinh, có một loại vật liệu cao cấp rất phù hợp dùng cho robot. Không chỉ có khả năng chống thấm nước và chống vi rút mà phiên bản nâng cấp hiện tại còn có thể chống cháy và chống nổ. Dùng câu tường đồng tường sắt để miêu tả cũng không quá đáng..." Khi Hoắc Kiến Phong nói câu này, anh cố ý dứng lại, quả nhiên nhìn thấy ánh sáng le lói trong đôi mắt den của Vân Thiên. Hiển nhiên đứa nhỏ này đã cảm thấy vô cùng hứng thủ với thứ này rồi, thậm chí còn có chút vội vàng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.