Khó tránh khỏi có người không nhịn được mà làm phiền, Tiêu Nhi đích thân canh giữ trước cửa.
Hồng Liệt nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, tim anh như thắt lại.
Anh còn có thể như mong muốn của mẹ, đưa cô rời khỏi nơi đây, quay về cùng anh một đôi vợ chồng chân chính hay không?.
Thời gian cứ từng phút một trôi qua.
Khi mặt trời dần ngả về phía tây, cánh cửa ngôi nhà gỗ cuối cùng cũng mở ra, lão già nghiêm nghị bước ra.
Ông vuốt râu, giọng nói sang sảng: "Quả nhiên là số 1, loại trùng cổ này cực độc, một lão già như tôi cả đời này cũng chỉ được gặp qua một lần, đó là trước lúc tôi rửa tay gác kiếm."
Trong lòng Tiêu Nhi lắng lại, rồi lại một lần nữa treo lơ lửng.
Lục Thiên Bảo nghe phiên dịch xong, lập tức “chân chó" nịnh nọt: “Cổ Thần, y thuật của ông là thiên hạ có một không hai, lại dày công học tập khổ luyện, nghĩ chắc rằng trong thời gian đóng cửa ngài đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, có phải không?".
Hà Dương cũng nói thêm vào: “Nếu như đã xác định được nguyên nhân thì giờ chỉ cần chờ dựa vào chứng bệnh mà kê thuốc thôi.
Chúng tôi tin tưởng rằng có tiến bối Cổ Thần ngài ra tay nhất định thuốc đến bệnh sẽ khỏi, cứu khổ cứu nạn.
"Đúng vậy, đúng vậy.."
Mọi người cùng hưởng ứng, không hẹn mà cùng thổi lên những lời nịnh nọt vô dụng.
“Vớ vẩn!”
Lão già trợn mắt bất mãn ngắt lời: "Các người tưởng rằng tôi hồ đồ, tự mình không biết lượng sức sao? Mau cút hết ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764558/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.