Chương trước
Chương sau
"Sinh ra là thảo dược lại không chữa bệnh cứu người, trồng ở đây làm Bonsai sao?".
Đưa tay lên lưỡi dao rơi xuống, một năm cây hắc kỷ tử mọc lên tươi tốt bị chặt đến nỗi chỉ còn lại thân cây trơ trụi.
Hắc kỷ tử vẫn chưa trưởng thành rơi xuống đất, khiến người ta thấy mà đau lòng.
Con ngươi của Tiêu Nhi hơi co rút, trong lòng thầm nói: Xin lỗi, xin lỗi, sự tình cấp bách, vẫn mong lượng thứ.
Cô hầu như không dừng lại, lại một lần vung dao: Rác rưởi gì thế này, lại còn nở hoa, mày tưởng ở đây là vườn hoa à?".
Có vài giây ngắn ngủi, mấy cây hoàng kỳ xanh ngăn ngắt điểm vài bông hoa vàng nhỏ xíu đã bị cắt khắp nơi chỉ còn sót lại rễ cây.
Lưỡi dao sắc bén như một cơn cuồng bạo lướt qua, Tiêu Nhi chọn lựa những cây thảo dược Trung y mà cắt, đi tới chỗ nào thảo dược liền bị cắt trụi, nền đất bừa bãi...
Lão già nhìn cành lá rơi tan tác khắp nơi, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa: “Dừng tay!".
Ông đẩy Tiểu Thất ra, mở cửa lớn, ánh mắt mãnh liệt nhìn về phía Tiêu Nhi: “Tôi đồng ý với cô, tôi thử xem!".
Bàn tay đang khua dao của Tiêu Nhi dừng lại, trong lòng lén thở ra một hơi, rồi âm thầm hướng tới đống thảo dược bị cô hủy hoại mà xin lỗi.
Ông lão nhìn thấy động tác điên cuồng của cô đã dừng lại, lại nói thêm: “Nhưng tôi chỉ là thử xem, tôi không bảo đảm nhất định có thể cứu sống anh ta."
Kể cả là như vậy thì trước mắt đây cũng là lựa chọn tốt nhất rồi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thể hiện không có ý kiến gì.
Lão già đau lòng nhìn vườn thuốc: "Nhưng kể cả có thành công hay không, chỗ thảo dược này cô đều phải đền cho tôi! Bắt buộc phải đền cho tôi! Còn nữa, cô phải đưa cho tôi hạt giống tốt nhất, còn phải dạy cho tôi trồng ra loại thuốc tốt hơn nữa."
Tiêu Nhi sảng khoái đồng ý: "Không vấn đề, tôi không chỉ cho ông thứ tốt hơn mà còn cho ông nhiều hơn, nhiều đến khi ông vừa ý thì thôi."
Cô vừa nói vừa liếc Ngô Đức Cường, Ngô Đức Cường lập tức bể Hoắc Kiến Phong đang hôn mê lên, đi thẳng vào sân nhà của lão già.
Lão già nhìn con cáo nhỏ của cô, dáng vẻ chỉ sợ bản thân hối hận, vừa tức giận vừa bất lực.
Ông ta nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất hiểu ý, đứng chặn ngoài cửa gỗ nói với Tiêu Nhi: "Cô ngoài biết trồng thuốc Đông y với châm cứu ra thì còn biết nấu đồ ăn của nước Z sao?".
Cái lão già này không vắt sạch sẽ thì không chịu xong! Tiêu Nhi trong lòng ai oán, dứt khoát gật đầu: "Tất nhiên."
"Rất tốt! Thế thì tôi vẫn còn một điều kiện nữa, nếu như tôi may mắn chữa khỏi cho nó, thì cô phải ở lại nơi này làm trâu làm ngựa, nấu cơm cho tôi cả đời cho tới khi tôi chết."
Lão già vuốt râu, ngạo nghễ nói: "Nếu như cô không đồng ý, tất cả những điều kiện trước kia đều vô hiệu."
"Làm sao có thể như thế được?".
Lão già vừa nói xong, Triệu Thanh Xuân là người đầu tiên phản đổi: "Đây là muốn lừa cả một đời của cậu đó, Tiêu Nhi, cậu không thể đồng ý được, cái giá phải trả quá lớn."
Hồng Liệt nắm chặt nắm đấm buông thống xuống bên người, nói thêm vào: "Đúng đấy, Noãn Noãn.
Vị Cổ Thần này nói chuyện làm việc, nói một đằng làm một nẻo, hay là chúng ta nghĩ cách khác?".
Mọi người đều cảm thấy Tiêu Nhi không nên đồng ý yêu cầu này, dù sao cô mới 20 mấy tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất, nếu mà phải ở nơi rừng sâu núi thẳm này nửa đời còn lại, thế khác gì mọi thứ đều kết thúc rồi.
Ngô Đức Cường nhìn Hoắc Kiến Phong trong tay, lại nhìn Tiêu Nhi, mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Anh rất muốn cầu xin cô cứu lấy Cậu Ba, nhưng anh cũng biết, nếu như Cậu Ba có thể sống sót, mất đi Mợ Ba thì Cậu cũng chỉ là một cái xác không hồn.
Tiêu Nhi gật đầu cảm ơn tất cả mọi người: "Cảm ơn mọi người, nhưng tôi đã quyết định rồi."
Cô đưa mắt nhìn Cổ Thần, ánh mắt trong sáng.
Cô đưa tay lên, trịnh trọng thề: "Tôi
- Tiêu Nhi, hôm nay tại đây lập lời thế..."
Cô nói đều đều, rõ ràng từng chữ một.
Triệu Thanh Xuân cầm lấy tay Lê Việt Bách nắm chặt, thấp giọng nói: "Tiêu Nhi sao lại ngốc như thế, vì người đàn ông xấu xa này thực sự đáng sao?".
Lê Việt Bách không nói chuyện, bởi vì hành động bây giờ của Tiêu Nhi chính là câu trả lời tốt nhất chứng minh tất cả.
Hồng Liệt nhìn dáng vẻ kiên quyết của Tiêu Nhi, trong mắt nhiều cảm xúc lẫn lộn. Kiếm Hiệp Hay
Chỉ khi yêu đến tột cùng mới có thể liều lĩnh, không chùn bước như vậy!.
Nhưng mà, còn anh thì sao?.
Thời gian hơn 5 năm, cô cũng không cần nữa sao?.
Lão già nhìn dáng vẻ kiên định của người con gái, biểu cảm trên mặt dịu đi:"Được rồi, đưa anh ta vào đi!" Nói xong, ông quay người đi vào nhà, Tiểu Thất lập tức tránh đường.
Ngô Đức Cường ôm Hoắc Kiến Phong, kích động rơi nước mắt: "Cậu Ba, Cậu nghe thấy không? Cổ Thần đồng ý cứu Cậu rồi! Mợ Ba vì Cậu đến nửa đời sau cũng liều luôn rồi, Cậu nhất định phải khỏe lại, tuyệt đối không được phụ lòng của Mợ Ba nhé!" Mọi người vội vàng giúp đỡ, đi theo lão già đưa Hoắc Kiến.
Phong bước vào một căn phòng yên tĩnh, trong đó chỉ có một chiếc giường trúc.
Lục Thiên Bảo nhìn quanh căn phòng khiêm tốn, trong lòng có chút chua xót, âm thầm nói: "Phong, điều kiện ở đây có chút kém nhưng để bảo vệ mạng sống, cậu nhẫn nhịn một chút nhé."
Vốn dĩ đã là một gian phòng nhỏ, bây giờ lại bởi vì có quá nhiều người mà trở nên vô cùng chật hẹp.
Lão già bực bội phất phất tay: "Ra ngoài ra ngoài, một người sống dở chết dỡ thì có gì hay ho mà xem, đừng làm chậm trễ việc của ta.
Ông vừa nói vừa lấy ra từ thắt lưng một con dao và một chiếc bình sứ màu trắng, ở chỗ vết thương của Hoắc Kiến Phong bóc một ít máu khô đã kết vảy.
Có thể tận mắt nhìn thấy Cổ Thần tự tay đối phó là chuyện mà rất nhiều người cả đời này có nằm mơ cũng không nghĩ tới, tuy mọi người nghe lời lùi lại mấy bước, nhưng vẫn nghển cổ nhìn, không muốn rời đi.
Xử lý xong mật máu, lão già bực bội nhìn đám người mấy lần, mang theo chiếc bình quay vào gian phòng nhỏ nằm riêng sau lầu gỗ.
Trên cửa phòng, ổ khóa bằng đồng đơn sơ bởi vì quanh năm không có người đoái hoài tới, đã bị hoa tùng xanh ăn mòn.
Lão già thử tận mấy cái chìa khóa đều không mở được ra, dứt khoát trực tiếp lấy viên đá bên cạnh đập xuống.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau, lão già rốt cuộc là đang giận dữ với ai hay là đang vội vàng? Nhưng chẳng ai dám mở miệng hỏi, chỉ có thể hết sức cẩn thận đi theo sau.
Cửa phòng mở ra, một luồng khí cổ xưa sau bao năm vẫn chưa tan phả vào mặt.
Nhưng căn phòng lại rất sạch sẽ, mọi đồ vật đều dùng chiếu rơm che lại, một chút cũng không có dấu vết bị muỗi và nhện gặm nhấm, có thể thấy năm đó trước khi đóng cửa nơi này, lão già đã dùng các phương pháp xử lí côn trùng tuyệt vời.
Tiểu Thất giúp ông tháo xuống tất cả chiếu rơm, để lộ ra các loại chai lọ và những dụng cụ kỳ lạ.
Trên khắp bức tường đều treo xác của các loại trùng cổ, số lượng nhiều, quy mô lớn làm cho người ta phải kinh ngạc.
Trong đó, người nghiên cứu trùng cổ nhiều nhất, không ai khác là Hà Dương.
Anh ta nhìn xung quanh, ánh mắt tràn ngập hứng thú: “Cổ.
Thần tiền bối, ở đây chắc là phòng thí nghiệm của ông nhỉ?".
Lão già không nói chuyện, từ cánh mũi phát ra một tiếng khinh thường, tự mình ngồi xuống trước bàn thao điều khiển.
Tiểu Thất lịch sử mở rộng vòng tay, chặn mọi người ở phía ngoài: “Mọi người, ông nội tôi phải bắt đầu công việc rồi, phiền mọi người ra ngoài chờ!”
Mọi người lộ ra nét mặt không nỡ, vừa lo lắng cho thân thể của Hoắc Kiến Phong vừa hiếu kỳ với cổ thuật của Cổ Thần.
Tiêu Nhi nhíu mày, giúp Tiểu Thất đuổi mọi người ra ngoài: “Chậm trễ 1 phút, Hoắc Kiến Phong lại càng nguy hiểm hơn một phần.
Nếu có lời muốn nói, đợi đến khi có kết quả kiểm tra rồi nói."
Mọi người chỉ đành lui ra phía ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.