Đại sảnh của hoàng cung huy hoàng tráng lệ, người đến người đi.
Vương hậu chỉ huy người hầu quét tước trang trí lại cung điện huy hoàng này.
"Cô, dịch bình hoa qua bên trái một chút."
"Ừ, đúng, không tệ."
"Cô, đổi bồn hoa lan thành hoa khác đi, ít lá cây quá, không đủ xanh, đổi loại tốt nhất ý."
Trên sân khấu của sảnh tiệc, một cây đàn piano màu ngà đứng lặng lẽ.
Một cậu bé nho nhỏ mặc vest ngồi trên ghế piano, bản nhạc du dương chậm rãi bồng bềnh khắp đại sảnh.
Những người hầu không ngạc nhiên gì, bọn họ vừa nghe vừa vội vàng làm việc.
Dù sao thì ai chẳng biết hoàng tử của bọn họ là thiên tài, chơi piano lên cấp đại sư lâu rồi.
Vương hậu Tida an tĩnh lại, dù bà đã nghe Vân Thiên đánh đàn nhiều lần nhưng bà vẫn vui vẻ nheo mắt lại, hưởng thụ âm thanh mỹ miều.
Vân Thiên như chơi đùa, đánh rất nhẹ nhàng, mãi đến khi bé thấy một đôi nam nữ đứng ở cửa.
Tiếng đàn bỗng dừng lại.
Bé nhảy xuống ghế, chạy như bay lao vào lòng Tiêu Nhi: "Mommy."
"Cục cưng!".
Tiêu Nhi ngồi xổm, dang hai tay ra, ôm chặt bé vào ngực: "Mấy ngày không nghe cục cưng đánh đàn, không ngờ kỹ năng piano của cục cưng lại lợi hại như vậy."
Vân Thiên cười khanh khách, thân mật đặt đầu lên trán Tiêu Nhi: "Bà nội bảo, âm nhạc có thể giúp người ta thư giãn cả thể xác và tinh thần.
Có thể giúp bệnh của mẹ mau khỏi, Vân Thiên muốn mẹ mau khỏi bệnh."
Tiêu Nhi lập tức mềm như nước: "Bảo sao hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764519/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.