Hoàng cung, nước Thanh Bạch.
Trong toilet phòng ngủ, Tiêu Nhi ngồi trên nắp bồn cầu, mười ngón tay thon dài lướt trên máy tính mini.
Từng hàng số liệu được nhập vào máy, bên góc phải dưới màn hình vẫn có dấu "x", ký hiệu của không có internet.
Tiêu Nhi thả lỏng, chưa kịp tắt màn hình thì nghe thấy tiếng đập cửa.
"Phu nhân, người không sao chứ? Người ở trong đó lâu lắm rồi, có phải bụng bị khó chịu không?" Sa Lệ ngoài cửa lo lắng.
"Tôi không sao, tôi đang đọc sách, đang đến đoạn hay, tôi ra ngay."
Mặt Tiêu Nhi trần xuống, vừa trả lời, tay vừa đẩy nhanh tốc độ đánh máy.
Giao diện màn hình đen trắng bỗng chuyển thành nhiều màu sặc sỡ, mắt Tiêu Nhi sáng lên.
Cô nhanh chóng mở trang web, khi con trỏ chuột đưa vào ô tìm kiếm, ngón tay cô run lên.
Nhưng một giây sau, cô vẫn kiên định nhập ba chữ "Hoắc Kiến.
Phong".
Màn hình bắt đầu load, cô cắn môi, tim không điều khiển được mà đập nhanh.
Cô hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh.
Lát sau màn hình hiện lên tin tức liên quan đến "Hoắc Kiến.
Phong".
Mấy từ khóa bệnh, nằm viện, cứu giúp...
không có cái nào.
Tại sao lại như vậy?.
Tiêu Nhi nhíu mày.
Ngoài cửa vang lên tiếng của Sa Lệ thúc giục: "Phu nhân, người ổn chứ? Có phải tế chân rồi không? Có cần nô tỳ vào đỡ người không ạ?" "Không cần, không cần, tôi ra ngay" Tiêu Nhi vội đáp, tiện tay nhấn nút xả bồn cầu.
Tiếng nước ào ào chảy, cô đóng máy lại, giấu máy tính vào sau tường, sau đó lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764518/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.