Tại nhà họ Hoắc, nhà chính.
Phòng ngủ.
Di Mẫn nhẹ nhàng lay tỉnh bà cụ đang thiếp đi, hấp tấp nói: "Bà cụ, có chuyện không hay rồi, chuyện lớn lắm.
Mợ ba bị người ta bắt cóc, mất tích rồi".
Bà cụ nhà họ Hoắc mơ mơ màng màng rồi sững sờ mở mắt ra, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: "Cô nói cái gì?".
Dì Mẫn đỡ lấy bà, ánh mắt nghiêm trọng nhìn bà, chậm rãi nói lại: "Mợ ba đã bị mất tích rồi."
"Mau, mau đỡ tôi đứng lên"
- Bà cụ nhà họ Hoắc lo lắng quay sang năm lấy tay của dì Mẫn, nghiêng người định rời khỏi giường: "Chuyện xảy ra khi nào? Đã báo cảnh sát chưa? Đã phái người tới tìm rồi chưa?".
"Đã báo cảnh sát rồi.
Cậu ba cũng dẫn người đi tìm cô ấy".
Dì Mẫn giúp bà khoác thêm tấm áo khoác màu bạc dương bằng nhung, nhẹ giọng trấn an bà lão: "Bà cụ, bà bước chân từ từ thôi, bà là trụ cột của cả gia tộc chúng ta, nhất định phải giữ cho tâm luôn ổn định!".
"Chuyện này, tôi không lo không được, không thể lề mề như thế được!"
- Bà cụ nhà họ Hoắc thở dài một hơi: "Cô báo với Hoắc Minh rồi hỏi những người đi cùng nó thử xem, nhìn xem có cái gì...
có cái gì không làm được thì tôi có thể giúp.
"Được, bà yên tâm" dì Mẫn giúp đỡ bà cụ ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách, vội vàng sắp xếp nhân lực.
Đang nói chuyện thì cửa chính của biệt thự bỗng nhiên mở ra, Hoắc Tuấn Tú cùng Hoắc Tuấn Nghĩa người trước, người sau.
bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764439/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.