Tim Ngô Đức Cường trong nháy mắt đã lạnh đi, nước mắt không thể kiềm chế được mà rơi xuống từ nơi khóe mắt.
Mợ ba, thật sự xin lỗi!.
Anh tuyệt vọng nhấn chuông báo động, cầu xin cảnh sát có thể nhanh chóng đi tới vị trí này.
"Tốt lắm! Anh lựa chọn như thế này thì đúng là một mũi tên trúng hai đích, tôi có được tiền, anh có được người đẹp.
Ha ha ha..."
Tiếng cười ngạo nghễ của người đàn ông vang trên trong cỗ xe im lặng: "Như vậy.
bây giờ, tôi sẽ ném cô vợ xấu xí của cậu cho cá ăn.
Nhưng mà có thể xương thịt cũng không còn đâu, nếu có muốn nhìn một cái cuối cùng, cậu nhất định phải nhìn cho rõ đấy! Ha ha ha..."
Một âm thanh chói tai bất ngờ vang lên giống như sắp xuyên thủng màng nhĩ của người ta.
Giọng người đàn ông đột nhiên nhỏ lại, hơi run rẩy: "Có người tới, mau cắt dây thừng".
Ngô Đức Cường và Hoắc Kiến Phong đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía có bóng người nơi vách núi phía xa.
Gần như ngay trong chớp mắt bọn họ đã chuẩn bị bắt được bóng người đó thì sợi dây đã bị đứt.
Thân hình gầy guộc của một cô gái tựa như cánh diều bị đứt dây, cứ thế lao thẳng xuống phía dưới.
Ánh sáng đuổi theo màu trắng như tuyết chiếu lên người của cô, chiếu sáng sự yếu đuối của cô, chiếu sáng vùng biển bão tố phía bên dưới cô...
"Thục Nhi!".
Lồng ngực của Hoắc Kiến Phong đau đến mức khó thở, giọng nói của anh giống như đã bị xé rách, rỉ máu từng giọt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764438/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.