Nam Uyển, phòng ngủ chính.
Hoắc Kiến Phong bật đèn trong phòng, tiện mồm nói với Ôn Thục Nhi phía sau: "Cô đi tắm rửa trước đi, tắm xong thì nghỉ ngơi sớm đi."
%3D Ôn Thục Nhi vừa định trả lời, đột nhiên nhớ tới.
khuôn mặt của mình, nhanh chóng cự tuyệt: "Không không, anh đã không được ngủ tử tế mấy ngày nay.
Tối nay tôi nhường giường lớn cho anh, tôi qua phòng khách ngủ."
Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng chạy tới tủ quần áo, bới lấy quần áo của mình, ôm vào trong lòng rồi chạy: "Tôi tắm rửa ở phòng khách.
Anh tắm rửa sớm đi, nghỉ ngơi thật tốt vào."
Hoắc Kiến Phong định thần lại, cô đã lao ra khỏi.
phòng rồi, chỉ để lại một bóng lưng đang chạy trốn.
Đôi mắt người đàn ông hơi nheo lại, và anh nghi ngờ.
Ngô Đức Cường đưa cho Hoắc Kiến Phong một ly nước bưởi pha với mật ong để xoa dịu cổ họng theo mệnh lệnh của Ôn Thục Nhi, vừa thấy Ôn Thục Nhì vội vàng chạy ra: "Cô ba, cô đi đâu vậy?".
Ôn Thục Nhi dừng lại nói: "Tôi vào phòng khách ngủ.
Kiến Phong uống nước xong.
Nhất định phải bắt anh ấy nghỉ ngơi sớm.
Anh ấy mấy ngày nay không được ngủ yên giấc rồi."
Sự lo lắng của cô, sự chiều theo ý của cô, từng li từng tí đều là tình yêu dành cho cậu ba!.
Ngô Đức Cường cảm động, nhanh chóng gật đầu: "Cô ba, đừng lo lắng, tôi sẽ để mắt tới lúc cậu ba nằm xuống.
Nhưng đương nhiên, nếu cô có thể đích thân nằm cùng cậu ba thì không phải sẽ tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764379/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.