Viên cảnh sát trung tuổi cười lớn: "Cô Ôn, vào đồn cảnh sát lại không mong ngóng được ra ngoài, không vui khi biết mình có thể về nhà, ngược lại lại tỏ vẻ lo lằng và thắc mắc.
Cô là người đầu tiên tôi từng thấy.
Cô đừng lo, cứ đi ra ngoài là biết."
Ôn Thục Nhi thu dọn đồ đạc, bán tín bán nghi bước tới cửa đồn cảnh sát.
Bên ngoài tấm kính lớn cao từ trần đến sàn, dưới ánh đèn đường mờ ảo, người đàn ông mặc bộ vest đen ngồi trên xe lăn.
Cơn gió đêm thoảng qua mang theo cái se lạnh,.
hất tung mái tóc gọn gàng của anh, như lướt qua một.
ngọn cỏ tươi tốt.
Anh cúi đầu, vẻ mặt bình thản, cả người như hòa vào màn đêm.
Ngô Đức Cường đang giữ xe lăn, đứng ở phía sau người đàn ông, nhìn chằm chằm về phía cửa, trông thấy Ôn Thục Nhi, trong mắt hiện lên một vẻ vui mừng.
Ngô Đức Cường cúi đầu nói gì đó, người nọ ngẩng đầu, ánh mắt sâu lắng.
Hai cặp mắt đối diện nhau, trên mặt Ôn Thục Nhi lập tức nở nụ cười.
Cô lao đến thật nhanh và lao vào vòng tay của người đàn ông.
"Kiến Phong..."
Giọng trầm thấp, cô ngừng nói, chỉ ôm chặt lấy anh.
Nỗi sợ hãi, lo lắng và kiệt sức đang kìm nén...
Dường như được giải phóng ngay khoảnh khắc cô lao vào lòng anh.
Cảm giác quen thuộc, như đã từng trải qua.
Hoắc Kiến Phong vô thức giơ tay lên, nhưng lại dừng ở giữa không trung.
Trong chốc lát, lòng bàn tay ấm áp đặt xuống, theo mái tóc dài của cô gái, vuốt ve lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764378/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.