Lê Việt Bách giật mình.
Haidilao là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng, giá cả rất đắt, tất nhiên đồ ăn rất ngon..
Trước đây Ôn Thục Nhi vắt óc bắt anh ta phải mời, hôm nay anh ta chủ động mời, nhưng cô lại không hề có chút phản ứng nào? Tôi sợ nó không sợ hãi mà chỉ là nó đang nổi điên? Chẳng bao lâu, xe dừng ở cổng Haidilao..
Ở chiếc cổng tường lát gạch xanh đỏ, dòng chữ “Haidilao”
vàng rực, toát lên hương vị của món ăn và tiền bạc..
Trước đây chỉ cần đi qua, Ôn Thục Nhi đều là bộ dạng chảy nước miếng..
Nhưng hôm nay, cô im lặng, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên..
Nhìn cô như vậy, Lê Việt Bách cảm thấy hụt hãng và buồn bã không thể giải thích được..
Thục Nhi của trước đây không hề như vậy, cho dù gặp phải bất cứ tình huống nào, cô đều rất tích cực và tràn đầy sức sống….
Khác thường như thế này, chắc chăn là còn có chuyện gì đó rồi! Lê Việt Bách cau mày đi phía trước, Ôn Thục Nhi theo sau như một con rối..
Cho đến khi ngồi vào chỗ và từng món ăn tỉnh xảo, ngon miệng được dọn ra, ánh mắt của Ôn Thục Nhi vẫn như một chiếc giếng bỏ hoang, không chút lay động..
“Này, cậu bị sao vậy?”
Trái tim Lê Việt Bách vô cùng lo lắng..
Anh ta ngồi đối diện với Ôn Thục Nhị, bị cách bởi chiếc bàn đầy thức ăn, dùng sức đẩy đẩy vai cô: “Toàn bộ đều là món yêu thích nhất của cậu.
Cậu đây đã miễn cưỡng mời cậu rồi.
Cậu còn chưa hài lòng sao?”
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764349/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.