Ôn Thục Nhi chậm rãi mở cửa xe, từ hàng ghế sau chen xuống dưới, hai tay giữ khoảng cách công kích vừa đủ, lạnh giọng ra lệnh: “Khom người xuống xe lôi hai người bọn họ xuống.” “Vâng vâng.”
Tiểu Lưu không dám phản kháng khi thấy hành động hung hãn của cô..
Anh ta run rẩy bước ra khỏi xe, cúi người và kéo A Ngô và anh Bằng ra khỏi xe bằng tay và cả chân của mình: “Được, được rồi chứ?” Ôn Thục Nhi nhìn anh ta, sau đó lại nhìn hai người trên mặt đất: “Chưa được.
Cởi quần áo của bọn họ ra, và cả của anh cũng vậy..
“Hả?”
Tiểu Lưu sửng sốt..
Ôn Thục Nhi không nói gì, kim bạc đặt kề trán anh ta chỉ cách nửa tấc..
“Cởi, tôi sẽ cởi ngay lập tức.”
Tiểu Lưu sợ hãi kêu lên..
Anh ta lớn như vậy mà chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào trở mặt nhanh như vậy..
Lúc đầu là một học sinh, sau đó là một kẻ ngốc, bây giờ rõ ràng là một nữ quái! Nhìn thấy Tiểu Lưu ném tất cả quần áo của cả ba người xuống ghế sau, trong lòng Ôn Thục Nhi mới bình tĩnh hơn đôi chút..
Cây kim trong tay cô lại dí về phía trước: “Quay người đi, đừng nhìn lại nếu không có chỉ thị của tôi.” “Vâng vâng.” Tiểu Lưu trả lời liên tục, run rẩy quay người lại..
Ôn Thục Nhi nắm lấy cơ hội, nhanh chóng nhảy lên xe, khởi động xe rời đi..
Không có biển chỉ dẫn, không có định vị chỉ đường..
Ôn Thục Nhi chỉ có thể dựa vào trí nhớ, nắm chắc vô lăng, nhấn mạnh ga..
Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764348/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.