Nhà họ Hoäắc, nhà chính.
Bà cụ Hoắc dựa lưng vào chiếc ghế xích đu trên sân thượng.
Sau khi nghe dì Mẫn báo cáo, bàn tay đang xoay chuỗi ngọc ngừng lại: “Cái gì? Dì nói rằng Kiến Phong đã ở bên người phụ nữ đó trong bệnh viện suốt đêm?”
Dì Mãn khó xử nói: “Đúng vậy! Ra ngoài lúc ăn cơm tối qua, đến bây giờ còn chưa quay lại nữa!”
Bà cụ Hoắc đứng thẳng người, nhíu mày: “Kiến Phong lần này, thật không ổn.
Dù sao thằng bé cũng là người đã có gia đình, sao có thể quan tâm đến người phụ nữ khác như thế được? Thằng bé thật sự coi Thục Nhi lương thiện tốt bụng nên dễ bắt nạt sao.”
Nhìn thấy vẻ giận dữ của bà cụ, dì Mẫn nhanh chóng vỗ về, nói: ‘Bà đừng tức giận, cẩn thận ảnh hưởng tới sức khỏe.
Hay là, bây giờ tôi đi gọi điện thoại cho trợ lý Cường, kêu anh ta gọi cậu ba về?”
Đôi mắt xám của bà cụ Hoắc đảo đi đảo lại, không trả lời mà hỏi: “Thục Nhi đâu? Con bé thế nào rồi?”
Dì Mẫn thành thật trả lời: “Tôi nghe người giúp việc của Nam Uyển nói rằng cô ba hôm nay dậy sớm, cô ấy ra vườn hoa hứng sương của hoa bách hợp về sắc thuốc cho cậu ba..
Sau đó lại về ăn sáng như bình thường, rồi tới trường.”
Bà cụ có chút khó tin: “Con bé không hề khóc lóc làm náo loạn, và cũng không buồn sao?”
Dì Mãn gật đầu xác nhận: “Đúng vậy..
Không hề có gì khác lạ cả.”
Bà cụ Hoắc suy nghĩ một chút, sau đó dựa vào ghế tựa, nặng nề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764340/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.