Ngày hôm sau.
Một mái đình hóng mát nhỏ ở trong hoa viên phía sau trường..
Ôn Thục Nhi tựa lưng vào lan can ghế, ngẩn người ôm sách..
Lê Việt Bách đã nhận ra mái tóc đuôi ngựa đen và bóng lưng của cô ở khoảng cách xa..
Anh ta lặng lẽ thò tay ra từ phía sau, đập vào vai cô và hét lên: “Này!”
Ôn Thục Nhi kinh ngạc, phát hiện đó là Lê Việt Bách, lập tức nhảy dựng lên, cầm sách đánh: “Không muốn sống rồi sao.
Còn dám hù dọa chị đây, xem hôm nay tôi có giết chết cậu không!”
Lê Việt Bách không ngờ phản ứng của cô lại dữ dội như vậy, vội ôm đầu van xin: “Sai rồi, sai rồi, đại ca tôi sai rồi.”
Ôn Thục Nhi đập vài lần mới hung hăng dừng tay lại..
Lê Việt Bách cau mày nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chuyện trên Weibo không phải đã giải quyết xong rồi sao? Sao cậu vẫn tức giận như vậy? Cậu đã trực tiếp thay đổi từ độ tuổi thanh xuân sang thời kỳ mãn kinh rồi ư?”
“Mãn kinh cái đầu cậu!”
Ôn Thục Nhi liếc anh ta một cái rồi lại hậm hực ngồi xuống..
Cô vỗ võ vị trí bên cạnh: “Đến đây, nói cho tôi biết sự khác biệt giữa thích và yêu.”
“Hả?”
Lê Việt Bách ngoáy ngoáy lỗ tai, cho rằng mình đã nghe nhầm..
Ôn Thục Nhi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: “Giả vờ cái gì, cậu thử giả vờ tiếp xeml”
Khóe miệng Lê Việt Bách khẽ giật, sờ sờ cái đầu đinh của mình rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô: ‘Cậu phát sốt rồi sao? Sao đột nhiên nhớ tới hỏi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764339/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.