“Anh Diệm, tôi là Ngô Đức Cường.
Cậu ba nhà chúng tôi đến châm cứu rồi đây.” Ôn Thục Nhi xác nhận lại lớp ngụy trang trên cơ thể mình một lần nữa, sau đó ra hiệu đồng ý với Hắc Diệm..
Hắc Diệm lúc này mới đi tới và mở cửa mời họ vào..
Trong phòng vẫn còn tấm bình phong, nhưng nơi đặt chiếc ghế trước đây đã trở thành chiếc giường đơn sơ..
Được bao phủ bởi đệm mềm và ga trải giường trắng như tuyết, nó sạch sẽ và gọn gàng, nhưng hơi thô..
Một người đàn ông tóc bạc phơ, giống như bác sĩ ngồi trên chiếc ghế xoay cạnh giường..
Có vẻ như ông ta là thần y trong những lời đồn đại..
Ngày ấy chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, hôm nay còn có thể nhìn thấy người thật, thật không dễ dàng gì..
Ngô Đức Cường nhìn chung quanh, hơi nhíu mày: “Châm cứu ở đây sao?” “Đúng vậy.”
Hắc Diệm gật đầu, giọng điệu bình thản: “Mời anh Hoắc nằm xuống giường để thần y châm cứu.”
Ngô Đức Cường trong lòng có chút không yên tâm, nhưng nghĩ tới cô ba nhiều lần khen ngợi ông ta, cậu ba cũng không phản đối, cho nên đỡ cậu ba nằm xuống giường..
Hoäc Kiến Phong không nói gì, lúc lên giường chỉ yên lặng nhìn vị thần y..
Vẫn giống như lần trước, bao bọc rất chặt và không thể nhìn thấy hình dạng vốn dĩ trông như thế nào..
Còn trong toàn bộ quá trình, vị thần y ngồi đó như một vị Phật, bất động..
Thực sự là không nghe thấy cũng không nhìn thấy giọng nói và động tác của bọn họ..
Ngay khi Hoắc Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764333/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.