“Ý của cậu là?”
Ôn Thục Nhi ngáp một cái, cũng không thèm mở mắt..
Sau khi hỏi, cô sợ Triệu Thanh Xuân sẽ giải thích liên miên không ngớt, dứt khoát trực tiếp nói: “Đêm qua tôi đã cầu xin mưa tạnh tới nửa đêm, buổi sáng trời còn chưa sáng hẳn đã dậy đi làm, cho nên không hề có chút liên quan gì tới điều cậu đang nói đâu.” Cầu mưa tạnh? Đi làm? Cái quái gì thế? Mất tập trung trong tiết học tự chọn cuối tuần của ngày hôm qua thì cũng không sao, nhưng bây giờ còn làm nhố thời gian của lớp học chính để đi ngủ! Triệu Thanh Xuân cau mày lo lắng nói: “Thục Nhi, sau khi cậu kết hôn, sao cậu lại không hềnỗ lực chút nào nữa vậy? Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ tạch môn trong kỳ thi cuối kỳ đấy.” “Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ thay đổi”
Ôn Thục Nhi lại mơ hồ ngáp một cái..
Như thế này, còn có thể thay đổi? Triệu Thanh Xuân quyết định cứu lấy cô thêm lần nữa..
Cô ấy dùng vai huých vào Ôn Thục Nhi, nhẹ nhàng nói: “Đừng ngủ, nói với cậu một chuyện nghiêm túc.
Hiện tại mọi người đều đang tìm đơn vị thực tập.
Cậu chuẩn bị như thế nào rồi?” Ôn Thục Nhi mở hồ mở mắt ra, ‘Không thực tập có được không? Tôi chỉ muốn ở trong trường học thôi.” “Đương nhiên là không được rồi!”
Triệu Thanh Xuân trừng mắt nhìn cô: “Bắt buộc phải đến bệnh viện.
Dù có tệ đến đâu cũng phải tìm một phòng khám mới được.”
Ôn Thục Nhi lắc lắc đầu, xua đuổi cơn buồn ngủ ra khỏi đầu: “Vậy tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764332/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.