Sau khi tiên đám người nhà họ hoäc đi, Hắc Diệm lập tức vội vàng trở lại phòng trà..
Vừa bước vào cửa, anh ta đã nhìn về phía sau bình phong và nói: “Tiểu sư muội, bọn họ đã đi xa rồi.
Em có thể tẩy trang rồi đấy.” Phía sau bình phong, hình tượng điêu khắc sụp đổ ngay lập tức, và một tiếng thở ra nặng nề kèm theo giọng nói ngọt ngào của cô gái: “Ui cha, đúng là thực sự khiến em nghẹt thở.” Cô tháo mặt nạ, xé bỏ nếp nhăn trên mặt, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay..
Đó là Ôn Thục Nhi với ánh mắt ranh mãnh..
Ôn Thục Nhi lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra, lấy kính áp tròng màu trắng được đặt riêng ra khỏi mắt mình: “Anh Hắc Diệm, đeo cái này còn rất khó chịu, em cảm thấy như sắp bị mù mắt đến nơi.
Lần sau còn có vụ làm ăn nào, em sẽ chỉ đeo kính râm thôi.” Hắc Diệm cười tủm tỉm nhìn qua bình phong, giọng điệu bình tĩnh toát lên vẻ bốn cợt hiếm thấy: “Không hiểu sao em lại vẽ chuyện ra như vậy để làm gì? Hiện tại em đã là vợ của anh ta, thì hãy trực tiếp chữa trị cho anh ta ở nhà, vậy không tốt sao?.” “Hầy, em cũng muốn thế, nhưng thực lực không cho phép!” Ôn Thục Nhi cởi áo khoác trắng, thở dài: “Anh ấy hoàn toàn không tin vào y thuật của em, em trực tiếp chữa trị cho anh ấy, sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi.
Bây giờ như thế này tuy có chút phiền phức, nhưng chỉ cần không làm chậm quá trình hồi phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764306/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.