Chương trước
Chương sau
Đôi mắt của người đàn ông này lạnh lùng và sắc bén, giống như một con dao sắc lưỡi, lạnh lùng..
Hắc Diệm ngay lập tức cảm thấy một cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, như thể anh ta sắp bị cứa thành trăm mảnh..
Anh ta hơi sững đờ, thản nhiên nói: “Phiền các vị chờ một chút, tôi đi vào hỏi thần y..
Phía sau bình phong, có một cử chỉ khác kèm theo tiếng lảm nhảm..
Hắc Diệm đi ra, vẻ mặt hồi phục lại sự bình tĩnh: “Thần y nói, nếu mọi người kiên quyết như vậy thì ông ấy sẽ nhận.
Về phần bao nhiêu, thì tùy ý mọi người.” Quả nhiên, phương pháp khích tướng của Kiến Phong rất hữu ích..
Bà cụ Hoắc mỉm cười ra hiệu cho dì Mẫn mau chóng đưa tiền..
Dì Mẫn lập tức lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng, lễ phép đưa cho Hắc Diệm: “Chút tấm lòng nhỏ, xin hãy nhận lấy, mã là sáu số 8.
Mong cậu cảm ơn thần y cho chúng tôi.” “Được.” Hắc Diệm thản nhiên bỏ thẻ vào túi, giơ tay ra hiệu: “Tôi tiễn mọi người ra ngoài trước nhé, xin mời.” Dì Mãn đỡ bà cụ dậy, Ngô Đức Cường thản nhiên đẩy Hoäc Kiến Phong ra..
Vừa đi ra khỏi cửa, Hoắc Kiến Phong liền quay đầu nhìn thật sâu bóng dáng phía sau màn ảnh..
Dáng người vẫn ngồi, như một tác phẩm điêu khắc kỳ lạ..
Chiếc xe từ từ rời khỏi hồ Tố Nữ..
Ở hàng ghế thứ hai, bà cụ Hoắc dựa lưng vào ghế, vẻ mặt đắc ý: “Vị thần y này quả nhiên có năng lực.
Dì Mẫn, lần này dì có thể tìm được ông ta.
Nên dì có công rất lớn trong chuyện này.” Dì Mẫn ngồi ở hàng ghế sau xua tay lần nữa: “Không, không liên quan gì đến tôi.
Đó là phúc của cậu ba.
thần y nói chúng ta có duyên với cậu ba.
Xem ra lần này cậu ba nhất định sẽ khỏi bệnh.” Bà cụ Hoắc như nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc: “Trợ lý Cường, sau khi bắt đầu trị liệu, mỗi ngày cậu phải trông coi người giúp việc sắc thuốc cho Kiến Phong.
Cho dù chuyện thuốc độc lần trước như thế nào, lần này tuyệt đối không được để cho người khác thừa cơ.” Ngô Đức Cường ngồi ở ghế phụ đồng thời liếc người đàn ông qua kính chiếu hậu rồi mới gật đầu đáp: ‘Được.” Bà cụ Hoäc lại khuyên nhủ: “Không chỉ trông coi thuốc sắc mà còn phải đôn đốc uống thuốc, uống thuốc đúng giờ, nhất định không được cẩu thả.
Mỗi ngày buổi trưa đều phải đến châm cứu đúng giờ, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này đâu, hiểu chưa? ” Bây giờ, thực sự không có gì quan trọng hơn sức khỏe của cậu ba..
Ngô Đức Cường vội vàng gật đầu đáp lại: “Vâng ạ.” Nhưng sau đó anh ta lại trở nên khó xử: “Bà cụ, bà cũng biết đấy, có lúc cậu ba làm việc quên ăn quên ngủ.
Sợ là thuộc hạ không quản thúc nổi!” Bà cụ Hoắc ngây ra..
Dì Mẫn lập tức cười: “Tôi nghĩ giao cậu ấy cho cô ba thì tốt hơn.
Con gái dù sao cũng cẩn thận hơn”
..
Nói đến đây, bà cụ Hoäc lập tức nhớ tới lời sư thầy đã nói, nhanh chóng gật đầu đồng ý: ‘Được thôi.
Trợ lý Cường chịu trách nhiệm giám sát việc sắc thuốc, còn việc giám sát uống thuốc của Kiến Phong giao cho Thục Nhi.” Hoắc Kiến Phong ánh mắt tối sầm lại: “Cháu uống thuốc nhiều năm như vậy, có khi nào bị giám sát đâu?” Bà cụ xoa xoa, vỗ vỗ lên chân anh: “Trước kia cháu không có vợ, nhưng bây giờ đã có, đương nhiên phải để con bé giám sát.” Hoäc Kiến Phong không nói nên lời..
Ngô Đức Cường và dì Mẫn cúi đầu, mím môi cười thầm..
Trong chốc lát, Hoắc Kiến Phong lạnh lùng nói: “Bà nội, bà biết được vị thần y này từ đâu? Làm sao có thể tin tưởng tay nghề của ông ta, bà không sợ bị ông ta lừa gạt sao?” Đôi mắt xám của bà cụ Hoắc lườm anh: “Lại ăn nói xằng bậy.
Người ta là thần y, thần y đỉnh của chóp đấy.” “Đông Y coi trọng việc nhìn, nghe, hỏi và sờ.
Ông ta bị câm điếc, làm sao ông ta có thể làm được như vậy?” Nghĩ đến chóp mũi bị ông ta nhéo vào, lông mày tuấn tú của Hoắc Kiến Phong không khỏi cau lại: “Cho dù ông ta thật sự có thể cảm nhận thông qua sờ, vậy thì còn nhìn và nghe thì sao?” “Thằng bé này, sao cứ lải nhải mãi vậy?”
Bà cụ Hoắc nghỉ ngờ hỏi..
Bà cụ từng đưa Kiến Phong đi gặp rất nhiều bác sĩ, đa phần anh đều giữ vẻ mặt lạnh lùng và im lặng, sao hôm nay lại cảnh giác như vậy? Đó là sự ngờ vực, hay cảm thấy thần y này quá thú vị? Bà cụ Hoắc suy nghĩ một hồi rồi kiên nhẫn giải thích: “Sở dĩ gọi thần y là thần y, bà nghĩ một phần lớn là do ông ấy bị điếc, câm và mù.
Một người có khiếm khuyết về cơ thể còn có thể nhìn rõ hơn, cảm nhận tốt hơn những người khác và có phương pháp điều trị phù hợp ngay từ cái nhìn đầu tiên, thật lợi hại làm sao! Nếu ông ta không có những khiếm khuyết cơ thể này, chắc chắn ông ta sẽ là một bác sĩ Đông Y xuất sắc.” Lý do này có chút miễn cưỡng..
Nhìn thấy bà cụ dựa vào lưng ghế, lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi, Hoäc Kiến Phong âm thầm nuốt lại những lời đang định nói ra ngoài miệng..
Không sao, bà không nói, anh vẫn có cách để tìm hiểu lý lịch của vị thần y này..
Anh ấy sẽ không bao giờ uống những loại thuốc đó trước khi điều tra rõ ràng về ông tat Hoắc Kiến Phong nhíu mày, ngồi thẳng lưng, cụp mi, kìm nén tất cả cảm xúc..
Ngô Đức Cường vừa nhìn thấy tư thế này liền biết rất khó để bắt cậu ba uống thuốc, vội than thở với bà cụ: “Bà ơi, bà cũng biết đấy, cậu ba tuy rằng rất ít khi đến công ty, nhưng khi làm việc cũng là một người tuyệt đối tham công tiếc việc, nên chuyện giám sát uống thuốc… ” “Yên tâm, sẽ không làm khó cậu đâu..
Đương nhiên sẽ giao cho cô ba.” Bà cụ Hoäc cứng họng, giọng điệu kiên quyết: “Khi về, bà sẽ giao chuyện này cho cô ba của các người.” Sư thầy nói rằng Thục Nhi là liều thuốc tốt nhất cho Kiến Phong..
Bây giờ với sự phù hộ của thần y của bác sĩ, sức khỏe của Kiến Phong chắc chắn sẽ tốt hơn..
Chỉ cần sức khỏe của Kiến Phong tốt, thì bà già như bà cũng không ngần ngại trở thành kẻ ác!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.