Về khuya, mọi thứ thật yên tĩnh..
Người đàn ông đẩy xe lăn trở về phòng nghỉ ngơi..
Đẩy cửa phòng ngủ ra, hành động của anh bỗng khẽ khàng trong tiềm thức..
Ánh đèn sáng trưng bật lên, soi rõ tấm chăn và mền trên giường chính không chút nếp nhăn, và cả “dải phân cách”
nằm ở giữa, anh chợt tỉnh táo trở lại..
Chỗ chính giữa lông mày của anh cau lại một cách khó nhận thấy, và đôi mắt sâu của anh nhuốm màu băng giá..
Anh quay đầu lại, nằm xuống giường như thường lệ, tắt đèn và nhắm mắt lại..
Căn phòng trống rỗng, chỉ có tiếng thở của chính anh..
Bầu không khí thật kỳ lạ ….
Người đàn ông quay đi quay lại nhiều lần rồi dứt khoát bật đèn và ngồi dậy..
Anh lấy một quyển sách từ kệ bên cạnh chiếc gối một cách ngẫu nhiên và lật xem nó một cách thờ ơ….
Ngày hôm sau, sáng sớm..
Hoắc Kiến Phong vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Bà cụ Hoắc đang ngồi trên sô pha uống trà và dì Mẫn đang đứng đợi..
“Bà ơi, xin lỗi, cháu dậy muộn…” “Không, cháu đâu có dậy muộn.”.
Bà cụ Hoắc đặt chén trà xuống, cười ngắt lời: ‘Là do bà nội già rồi, không ngủ.
được, nên đến sớm.”.
Cái gì mà không ngủ được, rõ ràng là sợ cậu ba đột nhiên đổi ý, đúng không?.
Dì Mẫn lẩm bẩm trong lòng, khi nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng: “Cậu ba, sắc mặt cậu không tốt lắm, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”.
Hoắc Kiến Phong vừa định mở miệng, Bà cụ Hoắc đã cười trước, đội mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764299/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.