Hôm sau. 
Một chiếc xe bảo mẫu rộng rãi xa hoa chậm rãi lái vào khu biệt thự ở ngoại ô, không lâu sau, dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng.. 
Căn biệt thự mang phong cách châu Âu, phía trước có một sân cỏ xanh biếc trông vô cùng đồi dào sức sống. 
Bên cạnh vườn hoa nhỏ bày một bộ bàn ghế màu trắng tinh xảo, phía trên có dù che nắng cực lớn giúp chủ nhà tùy lúc đều có thể tận hưởng phong cảnh, không sợ mưa nắng.. 
Mặc dù không so được với căn nhà xa hoa của nhà họ Hoắc nhưng cũng là một cuộc sống giàu sang hơn người khác.. 
Cách lớp cửa sổ thủy tinh, nắm đấm trên người Ôn Thục Nhi từ từ siết chặt lại.. 
Hừ, thật đúng là biết hưởng thụ mà! Những thứ này vốn dĩ đều thuộc về mẹ, thuộc về ông ngoại bà ngoại! Thành quả nửa đời người của ông ngoại bà ngoại, tất cả mơ ước của mẹ đều bị đôi nam nữ xấu xa ở đây cướp đi.. 
Ngô Đức Cường xuống xe mở cửa: “Cô chủ, đến nhà cô rồi ạ” 
“Cảm ơn!” 
Ôn Thục Nhi xuống xe, rũ mắt xuống không để bất kỳ người nào nhìn thấy từng gợn sóng trong ánh mắt mình.. 
Bước chân kiên cố giẫm trên nền đất, trong lòng cô cũng kiên cường theo.. 
Đúng vậy, đã đến nhà rồi.. 
Đây là tâm huyết của mẹ, là nhà của cô.. 
Cô sẽ lấy lại tất cả, khiến cho cả nhà Ôn Thanh Tuấn gặp phải báo ứng.. 
Ôn Thanh Tuấn đã sớm chờ ở cửa, thấy xe dừng lại đã lập tức nhiệt tình chạy ra nghênh đón.. 
“Kiến…” 
Ôn Thanh Tuấn muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764263/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.