Ôn Thục Nhi lập tức để sách xuống, bình thản đi đến hỏi người giúp việc: "Đây là thuốc gì vậy?". "Thưa cô ba, đây là thuốc của cậu ba” Người giúp việc kính cẩn trá lời, hai tay lại đề phòng rụt về phía sau một cái.. Ánh mắt Ôn Thục Nhi xuyên qua cặp kính quét cả khuôn mặt người giúp việc một lượt, trong đầu nhanh chóng tìm tòi.. Người giúp việc nữ trước mặt này cô đã gặp hôm đầu tiên sau khi cô đến đây, đáng vẻ tầm bốn mươi tuổi, lớn tuổi hơn những người ở phòng bếp và dọn dẹp vệ sinh không ít.. Lẽ nào đây là người chuyên sắc thuốc cho Hoắc Kiến Phong?. Cô đưa tay nhận lấy bát thuốc: "Đưa cho tôi, để tôi làm đi". Người giúp việc vội vàng tránh tay cô ra: "Cô ba, phục vụ cậu ba uống thuốc là nhiệm vụ mà bà cụ đã giao cho tôi, tôi phải tự thân hoàn thành, vấn nên để tôi thì hơn”. Cũng không biết Hoắc Kiến Phong đã uống bao lâu rồi, thảo nào bây giờ sức khỏe của anh lại kém như vậy!. Người giúp việc đã đưa thuốc đến trước mặt Hoäc Kiến Phong: "Cậu ba, nhân lúc thuốc hãy còn nóng cậu mau uống đi, như vậy thuốc mới có hiệu quả tốt nhất được". Hoắc Kiến Phong vẽ nốt nét bút cuối cùng trên vải rồi mới đế bút xuống, đưa tay cầm lấy bát thuốc.. Khóe miệng Ôn Thục Nhi nhếch lên, bước nhanh tới, giành lấy bát thuốc về tay, cười hì hì nói: "Đúng vậy đúng vậy, muốn uống thuốc đông y phải uống nhân lúc còn nóng, cái này tôi biết. Nào, chú à, chú vẽ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764262/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.