Yết hầu của Hoắc Kiến Phong chuyển động không được tự nhiên: “Ngày mai cô không phải đi học à?” Đi học? Ôn Thục Nhi sửng sốt, động tác cầm kim châm trong tay để châm bỗng dừng lại..
“Bố tôi không cho tôi đi học.” Ôn Thục Nhi cúi đầu xuống, khuôn mặt tràn đầy sự tủi thân, bàn tay nắm chặt kim châm: “Ông ta nói tôi gả cho chú thì cái gì cũng có, ba đời cũng không phải lo nghĩ đến vấn đề ăn mặc.
Thân thể của chú không được tốt, nhất định sẽ chết sớm.
Chờ chú chết đi thì tôi sẽ được thừa kế một lượng tài sản lớn, hoàn toàn không cần phải đi đến trường để học…” “Khu khu…” Hoắc Kiến Phong nắm chặt tay mình vào tay vịn xe lăn..
Người của nhà họ Ôn! Đúng là cái Ôn Thục Nhi vội vàng cúi người, VÕ võ vào lưng giúp anh cảm thấy thoải mái hơn, trong miệng lầm bầm nói: “Vỗ vỗ nhẹ, cơ thể khỏe hơn; vỗ vỗ nhẹ, cơ thể khỏe hơn.” Hoắc Kiến Phong nghiêng người đề tránh bàn tay của cô, tự mình vuốt vuốt ngực kìm nén sự tức giận, mở miệng hỏi: “Vậy cô có muốn tiếp tục di học không?” Ôn Thục Nhi thu tay lại, gật đầu như giã tỏi: “Muốn, đương nhiên là muốn tiếp tục đi học rồi!” Hoắc Kiến Phong lại hít vào một hơi mới làm hô hấp trở lên đều đặn lại được: “Muốn đi học thì mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi đưa cô đến trường.” “Thật sao?” Hai mắt của Ôn Thục Nhi lập tức phát sáng lên, khuôn mặt nở nụ cười tươi như một đóa hoa: “Tốt quá đi mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764253/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.