Hoắc Tuấn Nghĩa khinh thường nhìn sang chỗ khác, nói: “Thôi bỏ đi..
Kiến Phong, lần này coi như anh nể mặt cậu, không tính toán với cô ta..
Nhưng sau này phiền cậu trông chừng vợ mình cho tốt, đừng để cô ta giờ trò bịp bợm như vậy nữa.”
Ôn Thục Nhi nhanh chóng lấy lại chứng minh thư, tức giận đổi chủ đề: “Cái gì mà không tính toán với tôi, tôi đã nói rồi không phải tôi thì là không phải tôi.
Hừ, chắc chắn là anh có bệnh không tiện nói ra nên mới cố ý đổ hết ^* lên đầu tôi..
“Cô nói bậy.”
Cơn giận vừa được kìm xuống của Hoắc Tuấn Nghĩa lại bùng lên: “Cô có tin là bây giờ tôi sẽ bảo Kiến Phong xé rách miệng của một con ngốc như cô không?”
Còn lâu chú mới hung ác như vậy! “Tôi từng học trung y, anh dám để tôi bắt mạch cho anh không?”
Ôn Thục Nhi bất thình lình vươn tay ra nắm lấy cổ tay Hoắc Tuấn Nghĩa, sau đó đầu ngón tay cô đặt lên động mạch của anh ta..
Hoắc Tuấn Nghĩa cười khẩy một tiếng: “Kẻ ngốc mà cũng biết bắt mạch á? Được, hôm nay tôi sẽ xem xem cô có thể nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi hay không?”
Hoắc Kiến Phong cau mày, sự mất kiên nhẫn hiện rõ giữa hai đầu lông mày của anh..
Có thể thấy vẻ mặt của Ôn Thục Nhi đã trở nên tập trung và nghiêm túc, cô cố gắng nhẫn nhịn..
Ôn Thục Nhi hơi nghiêng đầu, thỉnh thoảng nhấc ngón tay trắng nõn lên hai lần..
Ngay từ lúc bắt đầu cô đã rất chăm chú, nét mặt dần dần trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764252/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.