Thần Huống không có lại hôn, nha đầu này có chút mơ hồ, cần có thời gian để thích ứng- - nụ hôn vừa rồi, anh hôn không hề báo trước, xem ra, có chút dọa đến cô.
Cái loại vẻ mặt kinh sợ đó, làm cho anh có cảm giác là mình làm chuyện rất xấu.
Anh nghĩ tới một từ là: Trâu già gặm cỏ non.
Có chút thất đức chăng!
Trên thực tế, anh hôn rất xúc động, trong tiềm thức rất rõ ràng, cô là vợ anh, bày tỏ với vợ là chuyện bình thường, ai bảo cô không gọi- - Hôn cô, chỉ là muốn làm cho cô hiểu: Quan hệ của họ đã thay đổi, cô phải có tự giác của người vợ.
Hoặc là, đây chỉ là cái cớ buồn cười, làm như vậy là để che dấu khát vọng ẩn sâu trong lòng- - mười tháng trước, cô từng hôn qua anh, sau đó, cô quên mất sạch sẽ, còn anh, nhớ rõ ràng rành mạch, hiện tại, anh rốt cục có thể tự nhiên âu yếm rồi...
Cái tâm lý này, hình như có chút âm u...
Anh nhịn xuống xúc động, đặt mũ xuống bàn trà, thấy trên tay cô cầm một tuyển sách.
- Trong phòng ánh sáng quá mờ, đọc sách, thì đến mở cửa sổ ra mà xem cho rõ.
Giọng nói kia giống như là một trưởng bối dạy bảo một vãn bối không hiểu chuyện.
Nhưng, trưởng bối có thể hôn môi vãn bối sao?
Giả đứng đắng a!
- Ân!
Cô không có biện luận, hít thở, đi tới kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào phòng, thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421816/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.