Cô đứng thẳng lưng, chậm rãi ngẩng đầu, bốn phía đều là hoa hướng dương, màu vàng kim chói mắt, người đàn ông đó mặc áo sơ mi đen ngắn tay và cái quần tây đen, trên cổ cũng không thắt cà vạt nhìn rất thoải mái, đầu tóc vẫn màu đen không dài không ngắn vẫn như 6 năm trước, cước bộ trầm ổn từng bước lại gần.
Khuôn mặt cô từng quen thuộc kia cho dù nhắm mắt cô vẫn miêu tả rõ ràng..
Người đàn ông này không thích cười, trước mặt người khác anh ta cứ như tượng đá, dù có chuyện gì sắc mặt của anh ta cũng không thay đổi khiến người khác không biết anh nghĩ gì, tất cả mọi người đều kiêng kị anh ta, chỉ có cô không sợ. Có lẽ đây chính là duyên cớ.
Sau đó cô mới phát hiện, người đàn ông này khi cười rất đẹp, khuôn mặt như phát ra ánh sáng mông lung, làm người ta không dời mắt được.
Ninh Mẫn hít một hơi thật sâu, chậm rãi dời mắt đi chỗ khác, trong đáy mắt có chua xót cùng đau khổ —— từng yêu nồng nhiệt như thế, nhưng không nghĩ tới có một ngày cô sẽ đau khổ như vậy, muốn vứt bỏ thì tâm lại đau đến không thở nổi.
"Tiểu Ninh?"
Bên trong cánh đồng hoa, có một người đàn ông vừa mừng vừa sợ kêu một tiếng.
Ninh Mẫn vừa quay đầu, liền thấy người đàn ông cũng vừa bước tới, là trung tướng Nhuế, gặp được cô người đàn ông này có kiên cường như thế nào cũng có chút kích động: "Tiểu Ninh, cuối cùng cũng tìm được cháu rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421322/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.