Ba Đặc Ân bị đánh đến không còn cách nào khác, sống nhiều năm như vậy, đây là là lần đầu tiên bị người khác đánh thê thảm như vậy.
"Anh phải xin lỗi tôi! ở chỗ này mà sám hối. Như vậy đi, anh sám hối, anh thật lòng hối hận, từ nay về sau, làm người tốt, tuyệt đối không được khi dễ người khác! Như vậy, chuyện hôm nay của chúng ta xem như không có gì. Nếu anh không đồng ý, bây giờ tôi se báo cảnh sát. . ."
Khi nói chuyện, Ninh Mẫn lấy điện thoại trong túi ra, bấm số giả bộ báo cảnh sát.
"Được, được!"
Ba Đặc Ân vội vàng đồng ý, sau đó lén cúi đầu nguyền rủa một tiếng "chết tiệt", gặp người con gái này, thật đúng là xui tám đời mà, anh sớm muộn gì cũng nhất định cho cô ta biết tay.
Ninh Mẫn lạnh nhạt nhìn: "Anh mắng cái gì?"
"Ách, không có gì, không có gì. . . Tôi nói xin lỗi, tôi lập tức nói xin lỗi. . ."
Ba Đặc Ân nuốt lại lời mắng đó, vẻ mặt đứng đắn nói:
"Tôi Ba Đặc Ân ở đây trịnh trọng xin lỗi.. . . Đúng rồi, tôi cũng không biết cô tên gì. . ."
"Tôi họ Ninh. . ."
"Được, tôi Ba Đặc Ân coi trời bằng vung, nói năng lỗ mãng, có chút bất kính với Ninh tiểu thư, ở đây tôi trịnh trọng xin lỗi Ninh tiểu thư."
"Hơn nữa, mọi trách nhiệm ngày hôm nay là do tôi chịu, xóa bỏ ân oán, Ba Đặc Ân tôi cung sẽ không gây phiền toái cho gia đình Ninh tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421302/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.