Đêm đã khuya, ánh đèn vừa phải chiếu rọi xuống khuôn mặt của conmèo say khướt Ninh Mẫn, lại càng khiến cô kiều diễm hơn. Cô đang lẩm bẩm quát mắng, câu cuối cùng lại đặc biệt không rõ, trực giác của Đông Đình Phong cho thấy câu này vô cùng quan trọng, hắn ghé sát tai vào nhưngchỉ nghe rõ mấy chữ “kẻ lừa gạt”, không biết mấy chữ trước là cô đangmắng ai.
Hắn đang buồn bực vì vẫn còn ai bị cô xếp vào “đám lừa gạt” ấy, hơn nữa, còn đặt ở vị trí quan trọng nhất.
Là bạn trai trước đây của cô sao?
Có thể.
“Này, mau tránh ra, đừng dựa vào tôi quá gần… anh bị điếc sao… Tôi đã trịnh trọng cảnh cáo anh rất nhiều lần rồi… Tránh ra…”
Cô đẩy mạnh hắn ra, vừa ngửi thấy mùi trên người hắn thì liền cho hắn cái bạt tai, may mà hắn ngửa về phía sau tránh được. Haizz, nha đầu này thật đúng là dã man.
Về phần con mèo say khướt đó, sau khi phát hiện mình tát trượt, liềntrườn xuống muốn tự đứng dậy nhưng đôi chân như mềm nhũn cả ra, đứngkhông vững, rồi lại nhanh chóng ngã lại vào giường.
Hừ, rất thoải mái…
Hắn nhìn thấy không nhịn được cười, tất cả những phiền phức lúc trước ở bệnh viện liền tiêu tan.
Lúc này, cô vừa chống cằm, nhìn ngắm xung quanh, rất trẻ con tự gõ vào đầu mình một cái rồi lại xoa xoa, trong miệng lẩm bẩm:
“Ồ, mình tại sao lại quay về chỗ này?
Mình sao lại về chỗ này?
Mình nên đi… mình nên trốn…
Đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421237/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.