Dưới ánh trăng, mặt hồ có những đốm sáng lấp lánh.
Ninh Mẫn thấy rõ, là bản thân cô nhào tới Đông Đình Phong, sau đó còn “cưỡng hôn” hắn nữa.
Đông Đình Phong cũng thấy rõ, là hắn bị “cưỡng hôn”, bờ môi đó rất mềm, còn rất thơm, giống như cô vừa mới uống trà ướp hoa vậy, có chút thoang thoảng của hương hoa, chỉ vừa chạm vào đã thấm đến ruột gan, không hề có sự ghét bỏ. Trái lại còn khiến người ta có chút mong đợi.
“Thịch... Thịch... Thịch...”
Tim Ninh Mẫn đang nhảy loạn lên, cô vội vã ngẩng đầu, trong phút chốc mặt đã đỏ bừng, cô có nằm mơ cũng không lường trước được chính mình có thể gây ra chuyện như vậy, lần trước là do nam nhân này cưỡng hôn cô, nhưng lần này, là cô, như vậy có được tính là đáp lễ không?
Hư, đúng là ông trời thích trêu đùa cô mà!
Rõ ràng cô muốn giữ khoảng cách với người đàn ông này, nhưng kết quả lại vẫn dây dưa không rõ.
“Xin lỗi, là tôi không cẩn thận, nhưng ai bảo anh nấp đằng sau tôi dọa tôi làm gì... Để anh là cái đệm cũng đáng mà...”
Cô tưởng người đàn ông này sẽ né ra, không ngờ lại dính chặt như vậy, thật sự có chút không được tự nhiên.
Đông Đình Phong xoa xoa chỗ bị đập xuống, cảm giác kỳ lạ như tim mình muốn nhảy ra ngoài.
Đối diện với cùng một khuôn mặt nhưng hắn lại có hai phản ứng khác nhau.
Với Hàn Tịnh nhút nhát, chân thành khiến hắn cảm giác buồn tẻ, vô vị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421150/chuong-82-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.