Đối với Đông Kỳ mà nói, lúc được mẹ dỗ đi ngủ mới chính là cảnh tượng mà cậu hằng mơ ước, nhưng hiện tại, giấc mơ đẹp đẽ ấy đã thành hiện thực, mẹ yêu thương ngồi bên đầu giường cậu, giọng nói trong trẻo của mẹ kể cho cậu nghe những câu chuyện viễn tưởng thích thú, cậu thích nhìn thấy mẹ dùng những biểu cảm phong phú kết hợp với tình tiết của câu chuyện, diễn lại cho cậu những nguy hiểm trên không đáng sợ.
Cậu chỉ biết một điều, mẹ không phải người điên.
Khoảng một năm trước, có một hôm, cậu vô tình nghe thấy cô Đông Anh lén lút nói về chuyện mẹ cậu với mấy cô chú khác, bọn họ nói mẹ không chỉ có triệu chứng của bệnh u uất mà còn là một bệnh nhân tâm thần, là một người điên. Nên ba cậu mới nhốt mẹ lại, vì sợ rằng mẹ ra ngoài sẽ làm hại người trong nhà.
Lúc đó, cậu thật sự rất khó chịu, một thời gian sau đó tâm tình không tốt, không hề cười một tiếng. Lúc nào cũng mặt mày ủ rũ, cắm cúi vào bài vở.
Hiện tại, mẹ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cậu, không những xinh đẹp mà còn hết sức thông minh, điều này khiến cậu không kìm được sự yêu thích, lấy đó làm niềm kiêu ngạo.
“Mẹ, con muốn mẹ mãi mãi ở bên con!”
Trước lúc đi ngủ, Đông Kỳ hung hăng hôn cô một cái.
Ninh Mẫn xoa nhẹ chỗ thằng bé vừa hôn mình, cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại trên da thịt khiến cô nở nụ cười, đăt cuốn sách xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421148/chuong-81-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.