Lâm Vũ Phi nôn hết lên người mình rồi nói. “Sao mà bẩn thế này? Cô không biết tôi ghét nhất là đồ bẩn sao? Cô mau chóng đi giặt áo cho tôi. Anh cởi áo ném vào mặt Hà Cẩn Ngôn.
Cô cầm vứt xuống đất, lấy hai tay bịt mũi. "Gớm quá đi.” “Đợi đã, còn quần nữa.
Cô quay mặt đi. “Anh làm gì vậy? Sao mà cả quần cũng cởi luôn vậy?”
Lâm Vũ Phi tháo thắt lưng, cởi quần ra. “Đừng mà, anh đừng cởi.” Cô nhắm tịt hai mắt. “Làm gì vậy vú Nương, có phải vú chưa từng thấy đâu. Anh cứ tưởng đây là nhà mình nên thoải mái cởi hết. “Ai là vú của anh chứ?” Cô điên tiết.
Vừa giặt quần áo cho Lâm Vũ Phi vừa nghiến răng: Lâm Vũ Phi chết tiệt, nửa đêm nửa hôm bắt tôi giặt đồ cho anh. Mỗi lần tôi gặp anh là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Anh không chỉ là kẻ thù của cô nhi viện mà còn là kẻ thù của hà
Cẩn Ngôn tôi nữa. Vấn đề là tại sao anh ngủ ở trong đó thoải mái như vậy còn mình lại phải giặt quần áo cho anh ta? Thật không công bằng.
Lâm Vũ Phi đã chiếm giường, Hà Cần Ngôn đành phải ngủ ngoài ghế sofa phòng khách.
Hôm sau, Bùi Băng Tâm chẳng biết vì cớ gì mà dậy thật sớm. Cô mở cửa phòng Hà Cẩn Ngôn, mắt nhắm mắt mở nói. “Cẩn Ngôn, chị đói bụng quá. Em đừng ngủ nữa mau dậy làm bữa sáng đi. Nhìn thấy đôi chân to bự lại có lông, cô dụi mắt hai ba lần.
Bùi Trân Ánh vừa ngáp vừa bước ra phòng khách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-tai/1714782/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.