Bạch Ngưng chần chờ một lát, ngẩng đầu lên nói: “Ngày mai anh còn phải đi làm thì đi ngủ trước đi, để tôi dỗ con bé ngủ là được rồi.”
Ngôn Lạc Quân gật đầu một cái, rời khỏi phòng.
Nhìn cô, hắn không biết nên làm sao cho phải. Nếu tiếp tục đề tài vừa rồi, nếu như cô lại muốn ly hôn, hắn nên làm gì đầy? Một người đàn ông bị vợ cắm sừng, mà hắn còn dây dưa không chịu ly hôn, quả là chuyện rất không có chí khiến người ta khinh bỉ? Nhưng hắn không muốn, hắn không buông tay được.
Bạch Ngưng nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng quặn đau từng cơn.
Ngôn Lạc Quân, muốn yêu anh sao lại khó khăn đến vậy.
. . . . . .
Dỗ Hinh Hinh đến hai giờ mới ngủ, nên lúc cô tỉnh ánh nắng rực rỡ bên ngoài đã tràn đầy cả căn phòng.
Tám giờ rưỡi, cô xuống giường, vén một góc rèm cửa sổ lên.
Mùa thu bầu trời quang đãng, mây xanh nhạt, mặt trời màu hồng quýt nhuộm đỏ đám mây quanh nó, ánh nắng chan hòa khắp cả biệt thự Ngôn gia. Hồng Trà cùng Bạch Trà yên lặng nở hoa dưới ánh nắng, khiến người ta cứ ngỡ như rằng bây giờ vẫn còn là tiết xuân trăm hoa đua nở. Bác Trương chăm sóc vườn hoa khom người, lấy tư thái như đang tạo dựng một tác phẩm nghệ thuật tỉ mỉ cắt một khóm cây vạn tuế.
Tất cả yên tĩnh như vậy nhưng lại mang theo sức sống khích lệ con người.
Ngôn Lạc Quân từ trong nhà đi ra gara. Lên xe.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên khuôn mặt trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-giam-doc/1250513/chuong-82.html