Chương trước
Chương sau

Bạch Ngưng nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Được, tôi thừa nhận, tôi và anh ấy đi thuê phòng, tôi cắm sừng anh đấy, cho nên, chúng ta ly hôn đi.”
Ngôn Lạc Quân ngây ngẩn cả người.
Hắn cẩn thận giấu đi sự đau lòng cùng tôn nghiêm của mình, lạnh lùng nhìn cô.
Dù hắn rất yêu cô, rất nhường nhịn cô, vô cùng hi vọng có thể làm vợ chồng cùng cô cả đời, nhưng cô vẫn luôn như vậy. Sao cô có thể dễ dàng nói ra miệng hai chữ “Ly hôn” như vậy chứ. Trong mắt cô cô coi hắn là cái gì? Cao hứng thì cười nói chơi đùa, mất hứng thì một phát đá văng sao? Hừ, sao có thể như vậy, đừng có mơ!
“Ly hôn? Được thôi, mà tôi nói cho cô, trên đời này không ai có thể đụng đến người phụ nữ của tôi. Hạ Ánh Hi, tôi sẽ khiến hắn ta hối hận vì đã sống trên đời này!”Nói xong hắn hất cô ra, rút điện thoại di động ra.
“Đừng!”Bạch Ngưng vội vàng kéo hắn lại nói: “Chúng tôi không có, chúng tôi thật sự không làm gì cả, anh đừng làm hại anh ấy!”
“Lo lắng rồi sao? Đã muộn rồi!” Dáng vẻ lo lắng của cô khiến lửa giận của hắn càng tăng. Ngôn Lạc Quân chợt đẩy cô ra, bắt đầu ấn số.
“Không, Ngôn Lạc Quân, chúng tôi thật sự không làm gì cả, anh đừng làm hại anh ấy, đừng mà!”Bạch Ngưng chạy tới cướp điện thoại di động của hắn.
“Tôi quả thật muốn biết, nếu tên họ Hạ đó gãy chân tay, hoặc bị thiến, cô có còn quan tâm hắn như vậy nữa không.” Ngôn Lạc Quân đẩy cô ra lần nữa.
“Anh không có tính người, đồ máu lạnh! Tôi hận anh, hận anh! Tôi sẽ không để cho anh làm hại anh ấy!” Lúc Bạch Ngưng cướp lấy điện thoại di động đã cào ra mấy vệt đỏ trên mu bàn tay Ngôn Lạc Quân.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người gọi: “Tiên sinh, phu nhân.”
Ngôn Lạc Quân quay đầu lại, thấy bác Thẩm đứng ở cửa.
“Tiên sinh, phu nhân, hình như tiểu thư sốt rồi.” Bác Thẩm nói.
Bạch Ngưng sửng sốt, sau đó lập tức chạy tới phòng con.
Ngôn Lạc Quân đứng nguyên tại chỗ một lát rồi cũng đi theo.
“Hinh Hinh, Hinh Hinh, sao rồi?”Bạch Ngưng vội tới bên giường nhỏ của Hinh Hinh, sờ lên trán con bé không ngờ lại nóng ran!
“Sao lại nóng như vậy, làm thế nào bây giờ?”Nhìn Hinh Hinh đỏ bừng cả mặt, Bạch Ngưng lập tức suốt ruột đến mức suýt khóc.
Ngôn Lạc Quân vội sờ sờ trán Hinh Hinh, lập tức nói: “Mau ôm con bé xuống tầng, đi bệnh viện!”
Bạch Ngưng hốt hoảng ôm lấy Hinh Hinh. Hinh Hinh tỉnh một cái liền òa khóc.
“Chăn, mang theo chăn đi.” Ngôn Lạc Quân đã đi ra cửa vài bước quay đầu lại nhắc nhở.
Bạch Ngưng cầm chăn bọc kĩ Hinh Hinh, chạy ra ngoài.
Ngôn Lạc Quân vừa lúc lái xe đến, Bạch Ngưng chạy tới mở cửa trước ra, ngồi lên lập tức nói: “Nhanh lên một chút!” Lúc nói chuyện thậm chí lo lắng đến run rẩy.
“Đừng quá lo lắng, lúc nhỏ tôi cũng từng sốt cao, không nhất định sẽ xảy ra vấn đề lớn đâu.” Ngôn Lạc Quân vừa lái xe vừa an ủi.
“Hinh Hinh đừng khóc, đừng khóc, mẹ đưa con đi gặp bác sĩ.” Bạch Ngưng ôm thật chặt Hinh Hinh đang khóc lớn, hận không thể lập tức bay đến bệnh viện.
Không biết từ lúc nào, cô từ một cô gái trẻ tuổi mới ra trường, chưa từng làm mẹ lại coi đứa bé này trở thành con của mình. Có lẽ là tình mẫu tử trong cơ thể phụ nữ, có lẽ là thích, có lẽ là trách nhiệm với Hứa Tĩnh Hàm . . . . . . Đủ loại nguyên nhân, cô cứ như vậy đem tình cảm của mẹ đặt lên trên người con gái của thân xác này.
Hinh Hinh, sao có thể gặp chuyện không may? Con bé còn chưa gọi được một tiếng “ba”, một tiếng “mẹ” , cũng chưa cảm nhận được thế giới này. . . . . .
Ngôn Lạc Quân cố gắng duy trì tỉnh táo, cẩn thận không ngừng tăng tốc độ xe.
Bạch Ngưng sốt ruột đến mức nước mắt không ngừng chảy ra, hắn cũng ngàn vạn suy nghĩ.
Hắn không thèm để ý đến đứa bé này, tựa như đã từng không thèm để ý đến mẹ của nó.
Bây giờ hắn thật sự muốn làm một người chồng người cha tốt. Nhưng vì sao con bé lại xảy ra chuyện vào lúc này. Con gái của cô, con gái của hắn và Hứa Tĩnh hàm, thậm chí còn chưa từng nhận được tình thương của hắn. Hinh Hinh, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không được, từ nay về sau, ba mẹ sẽ yêu thương con, vô cùng yêu thương con, con không được rời đi đâu đấy.
Xe vẫn lao nhanh trên đường, tiếng khóc của Hinh Hinh từ từ nhỏ lại, hình như đã tỉnh, lại còn đem hai ba đầu ngón tay nho nhỏ bỏ vào trong miệng hút, hả hê nhìn Bạch Ngưng.
Bạch Ngưng cảm thấy hơi kì lạ, bộ dáng của con bé có chỗ nào giống sốt cao đâu. Mặt cũng là màu sắc bình thường rồi, trong trắng lộ hồng, bộ dạng quả thật khác nhau một trời một vực với lúc đỏ mặt ngủ say vừa nãy. Nhưng mới mấy phút thôi mà!
Bạch Ngưng thử đưa tay sờ sờ cái trán của con bé.
Bình thường!
Bạch Ngưng sờ thử trán mình rồi lại sờ trán con bé, quả thật là bình thường!
Bạch Ngưng nhìn về phía Ngôn Lạc Quân, nói: “Anh. . . . . . nhìn Hinh Hinh xem, dường như không sốt nữa rồi.”
Ngôn Lạc Quân phanh xe lại, nghi ngờ nhìn cô, sờ trán Hinh Hinh, giật mình nói: “Không phải vừa rồi còn rất nóng sao?”
Bạch Ngưng cố gắng suy nghĩ một chút, nhớ lại dáng vẻ của bác Thẩm, cảm thấy hơi kỳ quái. Dường như. . . . . . lúc bác Thẩm đứng ở cửa nói “Tiểu thư phát sốt” dáng vẻ hơi sốt ruột, nhưng sau đó, khi bọn họ bị dọa sợ gần chết, vội đưa con bé lên xe đến bệnh viện thì lại. . . . . .
Bạch Ngưng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nhớ ra lúc đó bác Thẩm dường như chỉ đứng một bên, không có vẻ gì là hoảng hốt cả.
Cúi đầu nhìn Hinh Hinh sau khi khóc lại chơi vui vẻ, Bạch Ngưng đột nhiên hiểu ra.
“Nếu không, chúng ta về đi.” Bạch Ngưng nói.
“Không cần đến bệnh viện kiểm tra sao? Vừa rồi còn sốt cao như vậy.” Ngôn Lạc Quân không yên lòng nói.
“Không cần, anh không cảm thấy bác Thẩm không lo lắng gì sao? Nếu như Hinh Hinh có chuyện, bác ấy sẽ không như vậy.”
Cô vừa nói như vậy, Ngôn Lạc Quân chợt hiểu ra.
Khi ấy cửa phòng không đóng, chắc bác Thẩm đã nghe được bọn họ cãi nhau to, liền đưa ra chiêu này, nói Hinh Hinh phát sốt đã ngắt lời bọn họ. . . . . . Nhưng, có điểm không đúng.
“Nhưng lúc ấy trán Hinh Hinh quả thật rất nóng, sao lại vậy?”Ngôn Lạc Quân hỏi.
Bạch Ngưng không nhịn được cúi đầu cười, nói: “Lúc học trung học, lớp chúng tôi có một nam sinh muốn xin nghỉ, nhưng sợ giáo viên không cho phép nên dùng phích nước nóng hơ lên trán, sau đó đi tìm chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm vừa sờ lên trán hắn, lập tức cho giấy xin phép nghỉ.” Khi ấy nam sinh kia ngồi trên cô, hơ nóng như vậy hơn nữa còn làm ra vẻ phờ phạc rã rời cực giống, nói hắn không có bệnh cũng không ai tin.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô và Hinh Hinh một lát, quay xe lại, đi về.
Trên đường trở về, tốc độ xe không nhanh như trước nữa. Hai người ngồi trong xe, không khí đột nhiên có vẻ kỳ quái.
Hinh Hinh vẫn còn ở trong ngực Bạch Ngưng lúc thì hút ngón tay, lúc thì kéo tóc cô tự đùa tự vui, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười “khanh khách”.
Trong sự yên lặng của người lớn, tiếng cười đó sáng ngời kì lạ.
Về đến nhà, bác Thẩm đã tự đi ngủ trước.
Bạch Ngưng xấu hổ ôm Hinh Hinh đi vào phòng, muốn dỗ bé ngủ nhưng con bé đang chơi rất cao hứng.
Ngôn Lạc Quân ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô nhìn Hinh Hinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.