Trình Yên Yên bước xuống xe, khẽ bước vào nhà khuôn mặt vẫn còn đẫm những nước mắt. Cô cố làm ra vẻ mình vô cảm trước những giọt nước mắt của ba mẹ nhưng thật ra lòng cô đau đớn đến tận cùng.
Cô bước vào phòng, ngồi lặng xuống bàn khẽ đưa tay lau dòng nước mắt đang trải dài trên má. Bây giờ cô đã là phu nhân của Chu gia, theo lẽ mà nói bây giờ cô đã không còn quan hệ gì với Trình gia nữa. Thế nên người đời vẫn hay nói "con gái là con người". Ai biết rằng cô thậm chí chưa từng trải qua bất kì một nghi lễ cưới gả gì mà đã làm dâu Chu gia.
Chu gia khẽ bước vào phòng, đặt tay lên vai cô, rồi khẽ ngồi xuống cạnh bên cô, bảo nhẹ:
- Phu nhân của tôi không được buồn!
Trình Yên Yên giương mắt nhìn Chu Gia Vĩ, hắn bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cô. Chu gia này bây giờ là nơi duy nhất cô có thể quay về.
Chợt tiếng chuông điện thoại của Chu Gia Vĩ reo lên liên hồi.
- Alo con nghe đây!
"Ba sắp về đến nhà rồi đấy nhé!"
- Sao ba không nói con ra rước?
"Được rồi, ba bắt Taxi về được, 5 phút nữa đến rồi!"
- Dạ!
Bên kia đầu dây đã tắt máy. Trình Yên Yên nhìn Chu Gia Vĩ bằng một ánh mắt bất ngờ và hơi lo lắng, hỏi khẽ:
- Có chuyện gì sao?
- Ba tôi về!
Trình Yên Yên đã lo lắng đến hoảng loạn lên, cô sẽ đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804572/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.