Trình Yên Yên ánh mắt thẫn thờ vô hồn vô cảm đưa tay mở nhẹ cánh cửa phòng, Chu Gia Vĩ hắn ngồi lặng trên ghế ánh mắt đỏ lạnh lùng nhìn xa xăm ngoài ô cửa sổ. Liệu ai có thể dịch nghĩa được nổi đau này? Thật đáng tiếc khi mà nếu đau đớn có thể dịch ra thành từ ngữ thì làm gì còn ai đau đớn giữ một mình?
Trình Yên Yên đôi mắt đỏ thẫn thờ đau đớn nhìn Chu Gia Vĩ ngồi lặng trên bàn, có lẽ cô đã không thể nói nên được lời nào nữa, đau đớn đã làm nghẹn đi giọng nói ấy.
Chu Gia Vĩ nghe rõ từng tiếng bước chân chậm của Trình Yên Yên. Hắn đau đớn, đau đớn đến cùng cực hắn đau cho Trình Yên Yên hay nói đúng hơn là đau cho tình yêu của hắn. Cái tình yêu sâu nặng như biển cả mà lại bị vùi lấp bởi những đau khổ, dằn vặt bởi những đau đớn tột cùng.
Trình Yên Yên bước lặng vào phòng, cô khẽ bước chậm đến gần Chu Gia Vĩ, cô đứng cạnh bên hắn, đôi tay run run khẽ đưa lên vai Chu Gia Vĩ rồi lại thôi. Chu Gia Vĩ chợt đứng phắt dậy bỏ đi mất, mặc kệ Trình Yên Yên đang đứng đau đớn trên khóe mắt giàn giụa.
Trình Yên Yên ngồi lặng xuống giường, đôi mắt cô đỏ hoen thẫn thờ nhìn vô định, ai biết ánh mắt ấy nhìn đi đâu, chỉ biết tâm hồn ấy giờ đây là một nỗi đau đớn tột cùng.
Chu Gia Vĩ lạnh lùng bước xuống cầu thang, ánh mắt băng lãnh cùng nét im lặng của hắn hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804544/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.