Trời ngã về chiều.
Trong căn phòng vắng lặng ấy cũng chỉ có hai người nhưng đầm ấm biết bao nhiêu. Có lẽ cả hai đã sống lại một cuộc sống thật sự, một cuộc sống mà không phải chịu dằn vặt bởi những đớn đau. Hai bàn tay vẫn xiết chặt lấy nhau dù qua bao nhiêu cơn gió, đó có chăng là thứ duy nhất cũng lớn lao nhất để cho tình yêu ấy chẳng thể nhạt màu.
Ngoài trời gió nhẹ thổi từng cơn hơi se lạnh vào căn phòng rộng. Chu Gia Vĩ hắn ngồi lặng trên giường bên cạnh là Trình Yên Yên, hai ánh mắt không nhìn nhau, không nói gì, chỉ có đôi tay là đan vào nhau làm ấm buổi chiều tàn. Tình cảm đôi khi không cần phải thổ lộ, không thiết phải nói ra, chỉ một cái cầm tay thầm lặng đã đủ để nói lên tất cả và thậm chí còn nhiều hơn.
Không gian đang yên tĩnh vắng lặng, trên bàn bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại inh ỏi. Trình Yên Yên ánh mắt hơi lo lắng khẽ đứng dậy cầm lấy điện thoại, con số ấy dường như có gì đó rất quen. Cô khẽ trả lời:
- Alo?
Bên kia đầu dây một giọng nữ quen thuộc vọng lại. Vẻ mặt Trình Yên Yên nghiêm lại lắng nghe lời nói đó:
- Bác gái hỏi Chu Gia Vĩ sao rồi?
Trình Yên Yên im lặng một lát rồi bảo khẽ:
- Anh ấy khỏe rồi!
Chu Gia Vĩ hắn ngồi đó chợt nghe nhắc đến mình, hắn đưa ánh mắt kì lạ nhìn cô, hỏi:
- Ai đấy?
Trình Yên Yên nhìn hắn, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gan-no-cua-tong-tai/2804475/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.