🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Anh rất mệt sao?"

Trịnh Nhạc Nhiên vừa nhéo nhéo đầu lông mày cho anh vừa nhẹ giọng hỏi.

"Mệt, nhưng mà không phải không thể chịu được. Anh chỉ chưa quen thôi, đợi quen rồi sẽ không như vậy nữa."

Khâm Minh ậm ừ đáp.

Theo từng cái mát-xa của cô khuôn mặt anh dần giãn ra.

"Nếu quá mệt anh cũng đừng cố quá, mẹ nhất định sẽ hiểu."

"Anh biết, nhưng anh muốn thử xem mình có thể đi tới đâu."

"Em tin tưởng anh."

Chỉ cần anh muốn em đều sẽ ủng hộ.

"Um, em đừng lo. Cho dù ở bên ngoài có mệt cỡ nào chỉ cần về nhà nhìn thấy em là mệt mỏi gì cũng tan biến hết."

Trịnh Nhạc Nhiên bị anh dỗ đến bật cười.

Ngày hôm sau quả thật giống như Khâm Minh đã nói, anh về trễ hơn hôm qua, tận bảy giờ tối anh mới về. Mặc dù lúc về anh có mang cho cô một chiếc bánh kem nhỏ.

"Anh đã ăn cơm chưa?"

Trịnh Nhạc Nhiên tất bật chuẩn bị nước cho anh tắm, còn không quên hỏi.

"Anh ăn bên ngoài với mẹ rồi..."

Anh khựng lại, nhìn cô hỏi: "Em chưa ăn sao?"

"Không, em biết anh sẽ về trễ nên đã ăn rồi."

Thật ra cô chưa ăn, nhưng cô cảm thấy mình không muốn ăn.

"'Lần sau chỉ cần anh về sau sáu giờ thì em cứ ăn trước đi nhé."

Nói đặng anh lại đổi ý: "Thôi, chỉ cần anh về trễ anh sẽ nhắn cho em biết."

"Ừm."



Lời này khiến Trịnh Nhạc Nhiên nở nụ cười.

"Anh tắm xong mình cùng ăn bánh kem nha."

"Được."

Trong lúc Khâm Minh tắm, Trịnh Nhạc Nhiên đi xuống nhà bếp dọn dẹp bữa tối trên bàn cất vào tủ lạnh.

Từ lúc Khâm Minh sáng mắt bác Lưu không còn túc trực trong nhà họ hai mươi bốn giờ nữa, mà sau bữa tối ông sẽ về nhà, sáng mới tới nấu ăn cho họ.

Cô nhắn tin cho bác Lưu, bảo bác sáng nay không cần đến, cô tự làm bữa sáng, để ông trưa hãy đến.

Buổi sáng cô chiên cơm cho Khâm Minh, anh không thấy bác Lưu chỉ hỏi một tiếng rồi hoàn toàn không nghi ngờ gì, còn khen cơm vợ mình làm thật ngon.

Khâm Minh không hỏi nhưng bác Lưu sẽ hỏi.

"Mợ chủ, đêm qua hai người không ăn tối sao?"

Trịnh Nhạc Nhiên dọn sẵn câu trả lời trong đầu, thản nhiên đáp: "Đêm qua anh ấy về trễ, còn đem đồ ăn về nên không ăn được ạ."

"Buổi trưa bác cứ hâm lại số đồ đó cho cháu, không cần nấu đâu ạ."

Bác Lưu tin ngay, cũng làm theo lời cô nói.

Mặc dù là đồ ăn hôm qua nhưng dưới tay nghề của bác Lưu nó vẫn ngon như thường.

Buổi tối Khâm Minh vẫn nhắn lại là anh sẽ về trễ, nhưng lại dặn cô anh sẽ về ăn cơm với cô.

Trịnh Nhạc Nhiên vui vẻ đi bảo bác Lưu làm thêm món cà tím nướng giấy bạc.

"Sao hôm nay lại về nhà ăn vậy? Chẳng lẽ mẹ không chịu trả tiền cơm cho anh nữa?"

Lúc ăn cơm cô nói đùa.

Khâm Minh gắp đồ ăn cho cô vừa nói: "Hôm nay anh vô tình nghe một nhân viên trong công ty nói chuyện."

"Chuyện gì vậy ạ?"

Trịnh Nhạc Nhiên hứng thú hỏi.

"Anh ta nói dạo này anh ta phải tăng ca nhiều, không về nhà ăn cơm với vợ được một bữa, đêm qua vợ anh ta đòi ly hôn."

"Phut!



Anh nói quá ư là trang nghiêm nhưng nội dung lại hài hước khiến Trịnh Nhạc Nhiên buồn cười quá đổi. Cô cười nói: "Cho nên anh liền lấy anh ta làm gương hả."

"Anh cảm thấy quả thật không thể nối tiếp anh ta."' (°

Anh cũng cười.

Bỗng nhiên anh nói: "Đúng rồi, hôm nay anh nhìn thấy một người."

"Ai vậy?"

Trịnh Nhạc Nhiên thuận miệng hỏi.

"Ban đầu anh nhìn cô ấy, cảm thấy rất quen, cứ như đã từng gặp, ấn tượng còn rất khắc sâu."

Khâm Minh không nhìn thấy nụ cười trên môi Trịnh Nhạc Nhiên đọng lại, còn tự nhiên bày tỏ sự ngạc nhiên:

"Nhưng anh rõ ràng chưa từng gặp cô ấy."

"Đợi hỏi ra anh mới biết không phải anh quen cô ấy mà là đôi mắt của anh quen cô ấy. Cô ấy vậy mà là bạn gái của người hiến mắt cho anh."

"Em thấy có thần kỳ không."

Trịnh Nhạc Nhiên đáp: "Đúng ạ."

"Hình như em từng nghe chuyện này. Người được hiến tạng thường hay cảm nhận được ký ức còn sót lại bên trong nội tạng. Càng khắc sâu thì càng khó phai. Từng có người sau khi ghép tim thì bỗng nhiên yêu một người xa lạ, mà người đó từng là người yêu của chủ nhân trái tim đã hiến tặng."

Giọng điệu của cô quá bình thường nên Khâm Minh không có cảm thấy bất thường. Cho dù là lúc cô nói như đùa bảo: "Anh nói xem có khi nào anh sẽ thích cô ấy không?"

Khâm Minh cười nói: "Mặc dù người ta nói đôi mắt là cửa sổ của trái tim, nhưng đó cũng không phải trái tim. Có thể anh sẽ cảm thấy rất thân thiết với cô ấy nhưng sớm muộn gì cảm giác này cũng phai nhạt thôi. Chung quy ra anh là anh, không phải bạn trai cô ấy."

"Ừm, anh nói phải."

Trịnh Nhạc Nhiên nghiêm túc gật đầu nhận đồng.

Đặng cô hỏi: "Anh gặp cô ấy ở đâu?"

"Trong công ty. Cô ấy làm trong phòng thư ký, thành tích còn được đánh giá rất cao."

Khâm Minh thuận miệng đáp.

Trịnh Nhạc Nhiên gật đầu, cũng không hỏi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.