"Anh rất mệt sao?"
Trịnh Nhạc Nhiên vừa nhéo nhéo đầu lông mày cho anh vừa nhẹ giọng hỏi.
"Mệt, nhưng mà không phải không thể chịu được. Anh chỉ chưa quen thôi, đợi quen rồi sẽ không như vậy nữa."
Khâm Minh ậm ừ đáp.
Theo từng cái mát-xa của cô khuôn mặt anh dần giãn ra.
"Nếu quá mệt anh cũng đừng cố quá, mẹ nhất định sẽ hiểu."
"Anh biết, nhưng anh muốn thử xem mình có thể đi tới đâu."
"Em tin tưởng anh."
Chỉ cần anh muốn em đều sẽ ủng hộ.
"Um, em đừng lo. Cho dù ở bên ngoài có mệt cỡ nào chỉ cần về nhà nhìn thấy em là mệt mỏi gì cũng tan biến hết."
Trịnh Nhạc Nhiên bị anh dỗ đến bật cười.
Ngày hôm sau quả thật giống như Khâm Minh đã nói, anh về trễ hơn hôm qua, tận bảy giờ tối anh mới về. Mặc dù lúc về anh có mang cho cô một chiếc bánh kem nhỏ.
"Anh đã ăn cơm chưa?"
Trịnh Nhạc Nhiên tất bật chuẩn bị nước cho anh tắm, còn không quên hỏi.
"Anh ăn bên ngoài với mẹ rồi..."
Anh khựng lại, nhìn cô hỏi: "Em chưa ăn sao?"
"Không, em biết anh sẽ về trễ nên đã ăn rồi."
Thật ra cô chưa ăn, nhưng cô cảm thấy mình không muốn ăn.
"'Lần sau chỉ cần anh về sau sáu giờ thì em cứ ăn trước đi nhé."
Nói đặng anh lại đổi ý: "Thôi, chỉ cần anh về trễ anh sẽ nhắn cho em biết."
"Ừm."
Lời này khiến Trịnh Nhạc Nhiên nở nụ cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3739395/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.