Trịnh Nhạc Nhiên không biết suy nghĩ của anh nhưng cũng không phải ngây thơ không biết gì, cô chỉ lộn xộn lúc đầu tại chỗ mình ngồi chứ không hề chạy loạn lung tung, đợi máy bay cất cánh sự chú ý của cô dồn hết ra bên ngoài, hưng phấn cả nửa ngày, nửa ngày sau không chịu nổi thì ngã đầu ra ngủ.
Xuống đến nơi thì cô bị lệch múi giờ cho nên hai người ở trong khách sạn nghỉ ngơi một ngày rồi mới ra ngoài chơi.
Ở Pháp, Khâm Minh không chọn ở trong thành phố mà lựa một vùng duyên hải để ở lại, hưởng thụ cái sự thanh bình của ngoại quốc cách nửa vòng trái đất. Chỗ họ ở có một cái hồ nước ngọt có hoàn cảnh rất đẹp, hai người mang lều ra, định cắm trại ở đây một đêm.
Buổi chiều họ theo mấy người dân bản địa đi câu cá ở gần đó, câu được kha khá, tối nay họ có thể nướng cá ăn.
"Anh biết nướng cá?"
Trịnh Nhạc Nhiên chống má ngồi bên cạnh nhìn Khâm Minh nhóm lửa, tò mò hỏi.
Người đàn ông đã đáp thế này: "Anh thấy không có khó."
"..."
Nghe không đáng tin gì hết.
"Em không tin anh ư?"
"Đâu có! Em vô cùng tin tưởng vào anh!"
Trịnh Nhạc Nhiên vừa nghe thấy giọng điệu nguy hiểm của anh lập tức khoa trương tỏ thái độ, còn vỗ vào vai anh bộp bộp cổ vũ: "Chồng yêu, bữa tối nhờ cả vào anh đó."
Khâm Minh biết tỏng hết nhưng chỉ cười chứ không vạch trần cô.
Rồi sự thật sẽ sớm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3739392/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.