Cuối cùng Trịnh Nhạc Nhiên vẫn thuận lý thành chương chuyển vào phòng của anh chồng mù.
Quả thật phòng của Khâm Minh rất ngăn nắp, như kiểu có chứng ám ảnh cưỡng chế vậy, mọi thứ dùng xong đều đặt có nơi có chỗ, không phải rất ngăn nắp sạch sẽ nhưng đâu ra đó, đến chăn mềm cũng vậy.
Tuy rằng lúc đó nói chơi vậy nhưng sau khi nghĩ lại Khâm Minh vẫn để cô dọn một phần đồ dùng cá nhân của mình vào phòng anh, đặt ở một góc riêng biệt, vừa không lẫn vào đồ của anh nhưng lại mạc nhiên hài hòa như thể họ đang sống chung.
Mấy ngày đầu mặc dù còn có chút lộn xộn vì không quen... Cả hai cùng không quen.
Chẳng qua năng lực tiếp thu của người đàn ông kia rất đáng nể, anh nhanh chóng tiếp nhận trong phòng mình có thêm một người. Một người buổi tối nằm cạnh anh, không phải rất an phận nhưng chỉ cần anh ôm chặt cô là cô sẽ an phận ngay. Một người buổi sáng mơ màng sài nhầm cốc súc miệng của anh từ ngượng ngùng thành không biết xấu hổ cùng anh sài chung một cốc. Một người mang nhầm dép của anh... Lấy nhằm khăn tắm của anh...
Cuộc sống như vậy quả thật quá đổi mới lạ đối với anh.
Nhưng anh chưa từng thấy mất kiên nhẫn. Có lẽ do đôi mắt bị mù cũng khá nhiều năm nên cái anh không thiếu nhất là kiên nhẫn.
Dưới sự cần mẫn thăm dò nếm thử ở chung của hai người, ngày mẹ Khâm muốn dẫn Trịnh Nhạc Nhiên đi xã giao rốt cuộc đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735909/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.