Trịnh Nhạc Nhiên lại không có dễ dỗ như vậy, cô rầu rĩ nói: "Lỡ không vừa cần phải trả lại thì sao?"
"Khỏi trả lại cũng được, Khâm gia không thiếu chút tiền đó."
"..."
Tự nhiên bị phong cách tổng tài bá đạo tập kích, Trịnh Nhạc Nhiên ngu người, sau đó phì cười.
"Em cười gì?"
Người đàn ông buột miệng hỏi.
"Cười cách nói chuyện nồng đậm mùi tiền của anh đó."
Trịnh Nhạc Nhiên cười lớn.
Khâm Minh ngẩn ra, giống như bị cô lây nhiễm cũng bất giác cười theo. Nụ cười kia thật sự là quá đẹp, cũng quá choáng ngộp.
Trịnh Nhạc Nhiên bất ngờ bị nụ cười này tập kích, đôi mắt trợn to, quên cả cười.
Ai biết người đàn ông lại nhạy bén như thế, phát hiện ra, ngờ vực hỏi: "Lại sao vậy?"
Trịnh Nhạc Nhiên ngượng ngùng xua tay: "Không có gì."
"Em đi thay áo."
Nhưng lại nhận ra anh đâu có thấy, cô ảo não dùng cái cớ này để che lấp cho sự ngượng ngùng của mình.
"Không cần, tôi còn chưa xem."
"Anh... Á!"
Trịnh Nhạc Nhiên sững sốt, nhưng còn chưa kịp nói anh có thấy gì đâu mà xem thì đã bị anh bất thình lình vươn tay kéo lại, suýt thì ngã sấp lên người anh.
Cô đổ mồ hôi vội vàng chóng tay lên thành ghế mới giữ được thân mình không đè lên anh, nhưng cô vẫn lên tiếng hỏi thăm: "Anh không sao chứ? Có đè lên anh không?"
"Tự nhiên anh kéo em chi vậy?"
Cô nói nhiều như vậy thế nhưng lại không nhận được câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735908/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.