Khâm Minh đứng ở cửa phòng lãnh đạm hỏi.
Trịnh Nhạc Nhiên đáp: "Tốt hơn phòng ở Trịnh gia, em rất thích, anh yên tâm."
"..."
Anh có gì mà không yên tâm. Chẳng hỏi vậy chẳng qua là nhớ lời mẹ Khâm dặn, nhiều nói chuyện với con dâu bà một chút, đừng có như con trai, suốt ngày vắng vẻ con dâu bà. Ai biết cái cô gái này quá không biết nói chuyện, nói một câu liền đâm vào ngõ cụt.
Khâm Minh im lặng một đỗi, nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói thêm vài câu. Anh nói: "Phòng này đều là do một tay mẹ trang trí cho em. Nếu có gì không vừa ý có thể nói bác Lưu đổi lại."
"Em biết rồi."
Trịnh Nhạc Nhiên không biết nổi khổ tâm của người đàn ông, cô lơ đãng đáp, vừa loay hoay xếp đồ vào tủ.
Khâm Minh: "..."
"Tôi về phòng đây."
Anh từ bỏ, lạnh mặt quay đầu đi.
Chẳng qua anh không biết sau khi anh quay đi cái người con gái không biết ăn nói kia đã quay lại nhìn anh, bên trong đáy mắt có lốc xoáy, một đỗi ngẫm nghĩ, một đỗi lại cúi đầu tính toán, dáng vẻ cực kỳ tinh ranh, hoàn toàn không giống dáng vẻ lúc ở Trịnh gia.
Buổi chiều, khi anh đang ngồi đọc sách dành cho người khiếm thị, người con gái mon men tới gần hỏi: "Khâm Minh."
Tay đang lần mò trên những con chữ nổi của anh khẽ khựng lại, anh hơi ngẩng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt không có tiêu cự rơi vào một điểm nào đó trên người cô, khẽ ừm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735902/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.