Trừng một đỗi Trịnh Nhạc Nhiên chợt nhận ra hành vi của bọn họ quá ngu, thế là mạnh mẽ quay đầu, chỉ để lại một câu "cậu tự chơi đi" rồi nhấc váy đi thẳng đến chỗ anh chồng.
"Này, Nhạc Nhiên!"
Khi âm thanh gọi với theo của Đinh Lạc Lạc theo gió đến được bên tai Khâm Minh thì anh đã nghe thấy tiếng vạt váy ma sát với mặt cỏ phát ra tiếng sột soạt khác thường. Thông qua tiếng động, anh nhanh chóng phán đoán được thân phận của người tới... Mà thật ra cũng chẳng cần đoán, anh nhớ mùi hương rất đặc biệt trên người cô vợ mới cưới của anh.
Đó là một mùi như hoa anh túc. Anh cho rằng anh sẽ ghét mùi này, nhưng hình như không phải vậy.
"Anh không chịu được ánh sáng quá mạnh à?"
Có tiếng váy kéo lê, còn có độ sáng mạnh yếu chợt thay đổi, hình như cô vợ anh đã túm váy ngồi chòm hõm xuống trước mặt anh.
Đối với phán đoán của cô, anh chỉ khẽ quay đầu nhìn về phía cô chứ không nói gì.
Trịnh Nhạc Nhiên dịch dịch làn váy, ỷ anh không nhìn thấy chóng cằm nhìn anh, cũng không để ý việc anh kiệm lời. Càng nhìn cô càng cảm thấy anh đẹp. Bởi vì quay năm ở trong bóng râm nên da của anh trắng lạnh, kết hợp với vẻ ngoài kia, trông anh như mấy bức tượng thời Hy Lạc ấy.
Hình như lấy một anh chồng như này về, mỗi ngày nhìn một cái thấy cũng ổn.
Mẹ Khâm ở phía xa tiếp khách bất chợt bắt gặp hình ảnh con dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735901/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.